Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 340: Đôi mắt kinh khủng



Chương 340 : Đôi mắt kinh khủng

Thực tế thì Rose tiếp xúc với Ostel rất ít.

Mặc dù hai người vào xã hội không cách nhau là bao, thời gian trước sau chỉ chênh nhau một tháng, nhưng dù ở trong bản đồ hay trong phòng họp, những lời cả hai đã từng nói có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Không phải Rose có ý kiến gì về hắn, đơn thuần chỉ là sóng não không khớp nhau.

Đối với Rose, nam nhân được chia thành ba loại.

Một loại háo sắc, một loại háo sắc nhưng giả bộ rất giỏi, còn một loại là kẻ quái dị.

Nàng giỏi đối phó với hai loại trước, cho dù đối phương có kiêu ngạo thế nào, chỉ cần trong lòng có một chút xíu bị nàng quyến rũ, Rose đều có đủ mọi cách để khiến đối phương mê mẩn mình.

Còn đối với loại người thứ ba, là loại mà nàng không muốn đụng đến nhất.

Bởi vì loại người này không có hứng thú với nữ nhân, không phải nói họ có gì khác biệt về xu hướng giới tính, mà là so với sự yêu thích thô thiển đó, với bọn họ, có những thứ quan trọng hơn ở phía trước dẫn đường, điều này khiến những người đó hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.

Tất cả thủ đoạn mà Rose quen dùng đều không thể thi triển trên người bọn họ, cảm giác thất bại này khiến nàng rất không thích.

Nhưng bất đắc dĩ là, phần lớn nam nhân trong xã hội của bọn họ đều là loại người này.

Bao gồm cả BOSS, từng người một đều giống như những nhà sư thanh tâm quả dục, trong đầu chỉ có thăng cấp và xông bản đồ, nhìn thấy nữ nhân còn không hứng thú bằng một món đạo cụ cao cấp.

Ostel thì lại càng quá đỗi ngốc nghếch, ngay cả cuộc trò chuyện bình thường cũng không thể tiến hành, ngày nào cũng thần thần kinh kinh.

Lần này nếu không phải cảm thấy tình hình không ổn, đối phương ở cũng gần chỗ nàng, Rose cũng không đến tìm hắn.



Rose đứng ở dưới lầu, nghiêng đầu gọi lớn: “Này! Đại tế ti, đêm nay lại xem sao sao?”

Trong bản đồ này, Rose đóng vai là Bá tước phu nhân, trong những buổi nghi lễ cũng từng gặp Đại tế ti, cũng tránh được việc phải diễn như mới quen biết.

Bản đồ hướng đến đánh giá xếp hạng đóng vai, tù nhân đều có một bộ quy trình phân tích của riêng mình.

Giống như quan hệ nhân vật then chốt, có ảnh hưởng rất lớn đến điểm xếp hạng, nếu như nhân vật trước đây rất ghét một người, còn ngươi lại thể hiện thái độ thân thiện, thì điều này có chút đi ngược thiết lập nhân vật.

Còn cả tính cách và sở thích của nhân vật gốc, cũng là một phần rất quan trọng, chỉ là phần lớn mọi người đều không có khả năng đóng vai cho tốt.

Còn về việc giao thiệp với người bình thường, chỉ cần không có hành vi quá đáng, thì về cơ bản có thể qua vòng gửi xe, ít nhất có thể lấy được điểm cấp D.

Trên diễn đàn nội bộ của tù nhân, đã sớm có người thu thập và liệt kê những hành vi khác nhau sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến việc đánh giá xếp hạng, nội dung bên trong chi tiết đến mức khiến người ta tò mò không biết người này là đang đi làm nhiệm vụ hay đi diễn kịch.

Nhưng có quá ít người đi theo con đường diễn xuất, bài viết đó không có nhiều lượt xem, chỉ lưu truyền trong nội bộ.

Xã hội người bình thường không có người chuyên đi theo con đường đóng vai, nhưng vì bị ảnh hưởng của BOSS, khi họ vào bản đồ trong trường hợp không ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ, vẫn sẽ cố gắng phù hợp với hành vi của nhân vật, không làm những hành động quá đáng.

Ostel nghe thấy tiếng nói dưới lầu truyền đến, liền thu tầm mắt cúi đầu xuống.

Lola trong bản đồ không giống nàng, nhưng lại có đủ loại kỹ năng bổ trợ, cũng làm cho Ostel nhận ra thân phận của nàng chỉ bằng một cái liếc mắt.

Thấy hắn không có ý định đi xuống, Rose không nói gì trong một giây, rồi xách váy bước vào trong.

Núi không đến ta, thì ta đến núi được chứ?



Nàng lẩm bẩm trong miệng, phàn nàn sao luôn gặp phải những nam nhân không hiểu phong tình, rất nhanh đã đến tầng hai.

Trên đường không thấy ai, Ostel thích yên tĩnh, ngoại trừ lúc lão quốc vương đến sẽ có người hầu tiến vào phục vụ, những lúc còn lại thì ở đây chỉ có một mình hắn.

Ostel thích ở đây, so với ở chung phòng giam với người khác trong đảo tù, thì nơi này càng thêm yên tĩnh.

“Được thôi, ta miễn việc chào hỏi vô ích, chắc ngươi cũng không muốn ở cùng ta quá lâu, ta đến là muốn hỏi ngươi biết tình hình hiện tại là sao không? Vừa nãy trong cung điện của lão quốc vương, Công tước Stuart b·ắt c·óc lão, còn có tên thái tử ngu ngốc kia nữa, ta nhớ trước đó lão quốc vương từng đến chỗ ngươi, lúc đó ngươi đã nói gì với ông ta?”

Rose tùy tiện dựng một thiết bị che chắn, rồi vài ba câu đã nói xong tình hình, Rose khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa ban công.

Ostel im lặng một lúc, sau đó lặp lại những gì trước đây nói với lão quốc vương.

“Chờ một chút, khung cảnh ngươi từng kể lúc đó không phải giống như bây giờ sao? Ngược lại mà nói, nếu như ngươi không kể lại tương lai mà ngươi thấy cho lão quốc vương, có lẽ sẽ không xảy ra việc quốc vương b·ị b·ắt cóc đâu.” Rose vẻ mặt kỳ lạ nói.

“Kể từ khi ta nói ra tương lai, thì ta đã là người trong cuộc.”

Đối với thắc mắc của Rose, Ostel chỉ nói một câu này.

Rose tự ngẫm lại, từ từ nói: “Ý ngươi là, tương lai mà ngươi thấy, chính là tương lai sẽ xảy ra sau khi ngươi kể cho lão quốc vương nghe về tương lai mà ngươi thấy?”

Ostel không trả lời, nhưng Rose đã xác nhận câu trả lời rồi.

“Vậy bây giờ ta nên làm gì, hai người có địa vị cao nhất đế quốc đều bị người ta bắt đi, xem ra vị Công tước kia có tham vọng rất lớn, chỉ là không biết hắn muốn lật đổ đế quốc hay muốn ngồi lên ngai vàng.”

Rose lấy đầu ngón tay xoa lên môi, suy nghĩ xem có còn người nào khác mà mình có thể giúp đỡ không.



“Ngươi giúp ta xem, còn có những người nào thuộc quân Cách mạng có năng lực đối kháng với vị công tước kia không, Ben tên ngốc kia đã chơi đến phát điên rồi, căn bản không thèm để ý ta, cũng không biết đã hoàn thành nhiệm vụ đến đâu rồi, còn ngươi lại chọn trung lập, xã hội của chúng ta không thể nào trong trận thi đấu lại không thu hoạch được gì đúng không?”

Ostel nghe thấy tên Ben, liền khẽ nhúc nhích, không biết suy nghĩ gì, dưới sự quan sát của Rose liền bắt đầu thi triển năng lực.

Dải ánh sáng lại xuất hiện xung quanh hắn, trong đêm tối càng thêm thần bí.

Có mục tiêu cụ thể, tốc độ Ostel tìm kiếm ánh sao rất nhanh.

Một ngôi sao sáng nhất đột nhiên xuất hiện, không giống như những ngôi sao khác lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng của nó rất ổn định, dường như cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến nó.

Rose cũng phát hiện ra ngôi sao này, tò mò nhìn Ostel đưa tay chấm lên nó, nhắm mắt xem.

Trong khoảnh khắc Ostel ý thức chìm vào trong đó, liền thấy một con mắt màu máu chiếm lấy cả bầu trời.

Đó không phải mắt người.

Vô số râu xúc tu ngắn câu lại xung quanh hốc mắt, giống như sâu đang bò ra ngoài, hắn có thể thấy dưới đất toàn là Tội Quỷ, mà những con quái vật vốn được xem như kẻ thù của con người, đều lâm vào điên cuồng dưới sự chú ý của con mắt này.

Cũng giống như những người run rẩy toàn thân, những xúc tu mọc ra từ khắp nơi, so với chúng thì Tội Quỷ nhiều nhất chỉ có thể duy trì được lâu hơn chút mà thôi.

Còn ở trung tâm con mắt đó, có thể thấy vô số xúc tu trói buộc một nữ nhân.

Nàng đang cúi đầu, toàn thân trần trụi, mọc đầy lông.

Không đợi Ostel nhìn kỹ, hắn giống như bị một tồn tại không tên nhìn chằm chằm, rõ ràng thân thể không ở đây, nhưng hắn lại cảm thấy tinh thần mình không thể nào kiểm soát được mà run rẩy.

Mà ở bên ngoài, Rose lại thấy Ostel như lên cơn, Chiêm Tinh Thuật bị phá vỡ, những dải ánh sáng và ngôi sao lập tức tan biến, còn bản thân hắn thì quỳ trên đất, gục đầu xuống đất lẩm bẩm gì đó.

“Thần… đó là thần… Đấng tối cao vĩ đại a… xin người tha thứ cho ta…”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.