Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 345: Thay đổi



Chương 345 : Thay đổi

Một ngày mới bắt đầu.

Nghi thức thoái vị của quốc vương vốn được ấn định từ trước sớm đã bị mọi người ném ra sau đầu, tất cả mọi người đều biết trời của đế quốc đã đổi rồi.

Vì tai ương Tội Quỷ đêm qua, những quý tộc có thể trốn chạy liền chạy trốn, không thể chạy cũng đều trốn ở nhà, ra lệnh cho vệ binh tuần tra bên ngoài trang viên, để chống đỡ sự xâm lược của Tội Quỷ.

Những dân thường trong thành căn bản không dám ra khỏi cửa, họ không giống như quý tộc được người khác bảo vệ, chỉ có thể đặt hy vọng vào những người thức tỉnh thuộc bộ phận Diệt Tội và những nhân viên cảnh vệ, có thể sớm tiêu diệt đám quái vật kia.

Mà những người như Lý Đồ từng trải qua một trận đại chiến, cũng tận mắt chứng kiến Công tước Stuart b·ắt c·óc quốc vương, hơn nữa còn có một vạn người thức tỉnh trong tay, lại nhận được thông báo trong hoàng cung, nói rằng nghi thức vẫn được tổ chức bình thường, sắp xếp công việc các loại cũng đều tiến hành như thường lệ, đám thị vệ trốn chạy trong cung đều bảo họ cố gắng bắt lại, nếu như không có ai thì bảo những quý tộc kia phái người bù vào.

Vì uy thế của một vạn người thức tỉnh, cho dù có người cảm thấy Tạ Kỳ dựa vào cái gì có tư cách ra lệnh cho họ, cũng chỉ có thể dưới áp bức của đám người thức tỉnh nhe nanh múa vuốt nhìn bọn họ, mà nuốt than thở vào bụng.

“Công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành, bệ hạ… cũng nên xuất hiện rồi chứ?”

Người tổng quản đã từng tiếp đón Tạ Kỳ vào hoàng cung đêm hôm hắn bước vào bản đồ, vốn dĩ người này tinh anh đến mức không phù hợp với tuổi của mình, nhưng từ khi phát hiện bệ hạ đã bị lơ, toàn bộ hoàng cung đã đổi chủ, liền cong lưng xuống, cả người trông già đi cả chục tuổi.

Lúc này ông ta run rẩy đứng dưới ngai vàng, nơi mà vốn dĩ phải là bệ hạ ông ta đã từng phục vụ hơn hai mươi năm đang ngồi.

Mà một chân dài đang giẫm trên bậc cao, chân còn lại thì lại tùy ý gác ở bên trên.

Tạ Kỳ tay chống cằm tựa vào tay vịn, cúi đầu nhìn lão nhân đang báo cáo công việc cho hắn.

Sau lưng hắn là một bức bích họa trang nghiêm, bên trên vẽ lại trận chiến do thần linh ban cho trong truyền thuyết.



Đó là trận chiến khi Tây Đế quốc được thần linh bảo hộ, suýt chút đã tiêu diệt Đông Đế quốc.

Nếu như không phải lúc đó nội bộ Tây Đế quốc đột nhiên xuất hiện nổi loạn, khiến tướng lĩnh ngoài tiền tuyến phải quay về trấn áp, thì lúc đó Tây Đế quốc đã có thể thống nhất được cả lục địa rồi.

Đây cũng là khúc mắc trong lòng của những vị quốc vương lên ngôi sau này, còn phía Đông Đế quốc cũng đã từng có một lần trường hợp như vậy, tóm lại hận thù giữa hai bên đều đã được khắc sâu vào máu thịt, còn một trăm năm hòa bình vừa qua chính là phép màu trong các phép màu.

Bây giờ, ngay trên ngai vàng mà chỉ có người cai trị tối cao mới được phép ngồi, đã bị Tạ Kỳ chiếm cứ.

“Vậy sao, nhanh vậy đã đến giờ rồi.”

Tạ Kỳ thu lại tay trái đang chống cằm, thuận tiện vuốt ve lưng Medra đang đứng ở sau lưng trên ghế tựa, giả bộ là vật trang trí.

“Vậy thì đưa bệ hạ đến đó đi, trong khung cảnh long trọng như vậy sao có thể thiếu vai chính được chứ.”

Đôi chân dài của hắn đặt xuống đất, đứng lên từng bước đi xuống cầu thang.

Riel vốn dĩ có thân hình cao lớn, khi đi xuống như thế, dù là ai đứng đối diện, đều sẽ bị khí thế áp bức, không khống chế được mà lùi lại.

Vị tổng quản thị vệ vốn nghĩ mình đã từng gặp gỡ qua vô số người bên cạnh bệ hạ, nhưng người có thể so sánh được với vị Công tước này ở diện mạo và khí chất, thì e rằng chỉ có vị thánh nhân từng thúc đẩy hợp tác giữa Đông Tây Đế quốc vào năm đó mà thôi.

Tối hôm qua Tạ Kỳ đã biết từ chỗ Số 0, nơi mà Ben đã đi là nơi ở của đại tế ti trong cung, vị Bá tước phu nhân vẫn luôn ở bên cạnh Samir cũng ở chỗ đó.



Hệ thống ngôn ngữ của Số 0 không được trôi chảy cho lắm, chỉ có thể nhảy ra từng chữ một, người bình thường cũng không thể từ mấy lời lẻ tẻ đó mà biết được thông tin gì quan trọng.

Tạ Kỳ dù não nhảy số nhanh hơn người thường, theo kịp suy nghĩ của Số 0, nhưng cũng chỉ xác nhận được là ba người này quen biết nhau từ trước, kết hợp với tính cách khác thường của Ben, cũng biết được chắc chắn họ đều là thành viên của xã hội người bình thường đó.

Trước khi vào bản đồ, Tạ Kỳ đã lướt qua một lượt những tù nhân cùng vào.

Tổng cộng 100 tù nhân, khuôn mặt của tất cả mọi người hắn đều đã ghi nhớ hết, đương nhiên bao gồm cả ba người đang đứng cùng nhau đó.

Trong đó Ben và Rose, Tạ Kỳ đều đã gặp qua, chỉ có người áo đen kia là lần đầu tiên gặp.

Mà thân phận của người đó trong bản đồ lại là đại tế ti, từng nghe nói đại tế ti có năng lực tiên tri tương lai, lão quốc vương cũng rất coi trọng người này.

Vậy thì điều này cũng giải thích được vì sao lão quốc vương lại đột nhiên ra lệnh bắt giữ hắn.

E rằng là vì người này nhìn thấy trước mình sẽ làm gì gây đe dọa đến lão quốc vương, rồi kể lại cho quốc vương nghe.

Thì ra tên này là người đã phá vỡ kế hoạch của mình.

Nghe Số 0 nói, vị đại tế ti kia có vẻ như đã bị bệnh nằm trong phòng ngủ, còn Ben và Rose thì lại đang bàn luận có nên ra ngoài mời bác sĩ cho hắn không.

Còn có một điều, người này trước khi ngất đi, dường như đã dặn dò Ben và Rose không được rời cung, cứ ở yên tại chỗ.

Tạ Kỳ sau khi nghe được tin này liền híp mắt lại, bản năng cho hắn biết bên trong có giấu điều gì đó rất quan trọng.

Tiếng tăm của Xã Hội Người Bình Thường trên đảo tù không hề nhỏ, rất nhiều người đều biết những thành viên trong xã hội của họ không phải là những người tuân thủ quy tắc, sẽ không giống những tù nhân khác vì tự bảo vệ mà tránh xung đột.



Ngược lại trong mắt đại đa số mọi người, bọn họ là đám điên không màng mạng sống.

Để đạt được thú vui mà có thể hi sinh người khác, thậm chí cả tính mạng của bản thân, hành động căn bản không thể nào đoán được.

Vậy mà có thể khiến những người này đưa ra phán đoán này, rất có thể là vì những việc sắp xảy ra vượt quá khả năng giải quyết của họ, mới khiến vị đại tế ti kia triệu tập hai người đồng đội, không tính toán tham gia những chuyện tiếp theo.

Có thể nói Tạ Kỳ ngoài trừ việc Ostel sử dụng năng lực mà nhìn thấy tương lai tuyệt vọng đó ra, thì phần lớn các tình huống đều bị hắn đoán trúng hết rồi.

Nhưng Tạ Kỳ cho dù đoán ra điều này, cũng không định đến tìm vị đại tế ti đó, để bắt ép hắn nói ra tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào.

Có người mong muốn biết tương lai, để có thể tránh được một kết cục bất hạnh.

Nhưng Tạ Kỳ chỉ tận hưởng hiện tại, tương lai sở dĩ được gọi là tương lai, đó là vì chưa xảy ra, cho dù là bất hạnh hay là hạnh phúc, thì đó không phải là điều đã định trước.

Hơn nữa ai nói sau khi biết được tương lai thì nhất định sẽ tránh được, Số 0 cũng đã nói rồi, vị đại tế ti kia cũng không nói về tương lai cho hai đồng đội biết.

Có thể là vì cho rằng dù có nói ra cũng không thể thay đổi được gì, cũng có thể là một khi đã nói ra rồi, sẽ hướng đến một tương lai tuyệt vọng hơn.

Mà ba người đó hiện tại cũng chưa can thiệp vào Tạ Kỳ, vậy nên hắn cũng không định có tiếp xúc sâu hơn gì với họ, gác chuyện mà Số 0 đưa tin sang một bên, bắt đầu kế hoạch của mình.

Lão quốc vương và Samir tối qua đã bị hắn để ở lại tẩm cung, sau đó hắn cho người đến tìm mấy người thị vệ trốn ở khắp nơi, bảo bọn họ đến phục vụ lão quốc vương, làm sạch cho ông ta và Samir, rồi bảo họ ngủ ngon giấc để dưỡng đủ tinh thần, đừng luộm thuộm rách rưới, để đến ngày mai mọi người lại cho rằng mình n·gược đ·ãi bọn họ.

Đợi đến khi lão quốc vương và Samir được tổng quản thị vệ đưa ra cung điện, đến quảng trường trung tâm tổ chức nghi lễ, thấy được nhóm người thức tỉnh canh giữ ngoài cung đã trải qua một đêm thao thức, vẫn tinh thần vô cùng.

Lão quốc vương thở dài một tiếng, thừa nhận trời của Tây Đế quốc, đã đổi rồi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.