Đêm khuya tĩnh mịch, thị trấn Conice đã chìm vào giấc ngủ say.
Cánh cổng nhà thờ đóng chặt, tất cả mọi nơi đều tắt đèn, chỉ còn lại đại sảnh là còn thắp nến.
Tạ Kỳ một mình tĩnh lặng ở đây, sau khi xác định trong bán kính một cây số không có người nào đến gần, mới chậm rãi mở mắt ra.
Hắn đứng dậy, đi đến một góc, mặt sàn bằng phẳng không nhìn ra chỗ nào khác biệt, nhưng Tạ Kỳ chỉ cần gõ nhẹ ở vài nơi, giống như là công tắc cơ học tự động nhô lên.
Trong ba năm ở bản đồ này, hắn đã thử nghiệm qua rất nhiều thứ.
Thuốc thuật, cơ khí các loại kiến thức đều là lĩnh vực mà hắn tò mò, dù bản thân hắn vốn đã rất thông minh, nhưng có thể hấp thu nhiều kiến thức như vậy trong thời gian ngắn, thì cũng là nhờ có một đạo cụ thần kỳ.
Một chiếc hộp được lôi từ bên dưới sàn lên, vẻ ngoài sạch sẽ có thể thấy được là người đã thường xuyên lau chùi.
Mở nắp ra, bên trong là một cái sọ vàng óng ánh.
【Tên: Chén Vàng Tri Thức】
【Chất lượng: truyền thuyết】
【Công dụng: chạm vào nó, ngươi sẽ biết được mọi thứ ngươi muốn…】
【Có thể mang ra khỏi phó bản này không: không】
【Điều kiện giới hạn: Được chén vàng công nhận, nếu không sẽ lạc lối trong biển tri thức.】
Tạ Kỳ cẩn thận nâng sọ đầu trong lòng bàn tay, rồi trở về vị trí ngồi.
Chỉ cần nhìn tên của đạo cụ thôi, thì e rằng không ai nghĩ tới chén vàng là một mảnh xương sọ cả.
Đạo cụ này là trong một lần ra ngoài vô tình nhận được từ một người, khi đó nhìn thấy chiếc sọ này, trong lòng như có một tiếng gọi, ánh mắt của hắn không thể nào rời khỏi nó.
Mà người chủ cũ kia dường như không có ý muốn cắt nhường tình cảm, thì hắn chỉ có thể tự mình lấy lại những gì vốn nên thuộc về mình.
Nghĩ đến đây, Tạ Kỳ cúi đầu, dùng tay vuốt nhẹ xương sọ.
Hơn nữa, đạo cụ này không chỉ giúp hắn nhanh chóng nắm bắt kiến thức, mà còn có thể giúp hắn quen biết những người có ích với mình.
Đặc biệt là những nhà giả kim cuồng nhiệt với tri thức, chỉ cần tay hắn còn đang nắm giữ xương sọ này, thì bọn họ sẽ không bao giờ phản bội lại hắn.
Trong khoảnh khắc vừa tiếp xúc với xương sọ, có vô số mảnh tri thức ùa vào người hắn.
Có lẽ là do hôm trước Johnny nhắc đến quyển sách liên quan đến thời không, Tạ Kỳ bản năng bắt đầu tìm kiếm nội dung về mặt này.
Dòng thời gian ở phó bản này tương tự như bản đồ đầu tiên của hắn, vào lúc này có rất nhiều suy đoán về các lý thuyết liên quan đến thời không.
Lý thuyết thời không song song, lý thuyết giãn nở thời gian các loại kiến thức có hoặc chưa được chứng thực ùa vào trong đầu hắn.
Vì Tạ Kỳ đã thiết lập khế ước với nữ thần, giá trị SAN vốn dĩ chỉ còn 50% giờ đây ngay lập tức biến thành vô tận, chỉ cần nằm trong phạm vi bảo vệ của nữ thần, hắn có thể dùng xương sọ này không giới hạn mà không cần để ý bị tri thức làm cho mờ mịt nữa.
Đây cũng là điểm có lợi duy nhất khi trở thành tín đồ rồi.
Dòng suy nghĩ của Tạ Kỳ vụt qua rất nhanh, nhưng vẫn b·ị b·ắt lại, giống như muốn trừng phạt hắn, cơn đau dữ dội liền ngay lập tức bao trùm lấy hắn.
Bề ngoài tay của hắn đang run rẩy, nhưng chỉ kéo dài trong vài giây, rồi thì không thấy được thay đổi gì nữa.
Trong ba năm này, chỉ cần hắn có một chút bất kính với nữ thần, thì những cảm giác đau đớn tương tự sẽ lập tức ùa tới, giống như kiến đang bò trên khắp cơ thể vậy, đây là sự t·ra t·ấn mà người bình thường đều không thể chịu nổi.
May mắn thay Tạ Kỳ đã quen rồi, dù toàn thân cơ bắp vì đau mà co giật, hắn vẫn ngưng thần ở trong biển tri thức, không hề phân tâm.
Trong mơ hồ, dường như hắn cảm nhận được thứ gì đó.
Đó là việc đã vượt qua ranh giới phó bản, chạm được vào các góc cạnh của không gian, lần theo dòng sông thời gian mà đi đến được sự thật cuối cùng.
Giống như có tầng cao hơn nào đó đang thì thầm với hắn, kể lại cho hắn nghe những việc mà hắn chưa từng biết đến, mà lẽ ra là nên biết.
Ngọn nến cháy sáng đang tan chảy, ánh lửa cũng đang lay động.
Suy nghĩ của Tạ Kỳ cũng dần dần dâng cao lên, cao mãi lên, cho đến khi có tiếng bước chân đã phá tan suy nghĩ của hắn.
Trong nhà thờ chỉ có mình hắn và con nuôi là ở đây, mà tiểu Johnny do luôn mang theo bùa, thì không thể nào lại có những bước chân lớn đến vậy được.
Vì thế mà Tạ Kỳ không thu sọ đầu kia lại, chỉ mở mắt ra, im lặng nhìn người khách không mời mà đến kia.
“Thưa ngài linh mục, buổi tối tốt lành.”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau hắn.
Cánh cửa nhà thờ vẫn đang đóng kín, Tạ Kỳ nhớ đến phía sau nhà thờ còn có một cửa sau, xem ra người này đã đi vào từ đó.
Rất ít người để ý đến cửa sau nhà thờ, xem ra khách đến đây đã sớm điều tra qua rồi.
“Chào ngươi, không biết ta có thể giúp gì cho ngươi không?”
Vẻ mặt của cha xứ không hề thay đổi, giống như không có chút bất ngờ nào với việc nửa đêm có người đến.
Mà người vừa đến là người đã từng bị cáo buộc quen biết với n·gười c·hết trong nhà trọ kia.
Lúc này hắn đang mặc bộ đồ màu đen ngắn, trên gương mặt tầm thường kia là vẻ dữ tợn, trong tay đang nắm chặt con dao găm.
Tạ Kỳ mỉm cười quay đầu nhìn hắn, tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Thì ra vị khách kia là người của Assassins, thật không ngờ có một ngày ta lại có tư cách khiến người của tổ chức thích khách ra tay thế này.”
Thấy vị linh mục vừa lên tiếng đã nói rõ thân phận của mình, thích khách cũng hơi khựng lại.
Với những nhiệm vụ thông thường, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt mục tiêu, hạ độc, đánh lén, dù sao cũng sẽ không để lộ mình.
Tiếc là lần này chủ thuê cần hắn phải hỏi mục tiêu, đợi có được câu trả lời mới có thể ra tay, nếu như không có được câu trả lời thì số tiền còn lại cũng sẽ không lấy được.
Thông thường thì loại nhiệm vụ tiềm ẩn rủi ro này, Assassins sẽ không nhận, nhưng lần này chủ thuê ra tay rất hào phóng, số tiền thưởng cho một lần có thể bằng mười lần nhiệm vụ thông thường, khi phiếu nhiệm vụ xuất hiện trong nội bộ, thì rất nhiều thích khách đã giành nhau để nhận nhiệm vụ, mà vẫn là hắn tay nhanh nên mới lấy được.
Dù bị nhận ra thân phận, thích khách vẫn không hề hoảng loạn, mà vuốt một đường dao đẹp mắt, cất giọng nói:
“Chén vàng ở đâu?”
Tạ Kỳ vẫn đang ôm cái đầu sọ kia trong tay, tay áo choàng che khuất nó đi, cho nên thích khách kia cũng không nhìn thấy.
Hắn đang suy nghĩ ai là người đã truyền tin chén vàng nằm trong tay hắn ra, rồi lại có ai động cơ muốn thuê người g·iết mình, vì thế nên đã bỏ qua lời hỏi của thích khách.
Không nhận được phản hồi, thích khách cũng không kiên nhẫn nữa, chỉ cần khống chế tên linh mục này, người thường sẽ không có cách nào giấu được bất cứ chuyện gì dưới các kỹ năng thẩm vấn của hắn cả.
Ánh nến mờ ảo chiếu bóng của thích khách trên mặt đất, chỉ thấy hai bóng người nhanh chóng hòa lại một, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo thì chỉ còn lại một cái bóng.
Thích khách cảm nhận được con dao gặp phải lực cản, có tiếng vải bị rách truyền đến, nhưng lại không hề cảm nhận được cảm xúc dao đâm vào cơ thể chân thực.
Trực giác được tôi luyện trong sinh tử cho phép hắn nghiêng người sang một bên, một sợi chỉ trong suốt lướt qua vị trí mà hắn vừa đứng.
Nếu không phải do hắn tránh nhanh, thì một chiêu kia có thể đã xẻ thân thể hắn làm hai rồi.
Ngay khi hắn cảm thấy may mắn, đột nhiên khóe miệng chảy ra máu.
Bắt đầu từ đầu của hắn, từng vệt máu xuất hiện trên cổ, ngực, bụng thậm chí là ở cả bắp đùi.
Ở xung quanh hắn, vô số sợi chỉ đã cấu tạo thành thiên la địa võng, sau khi bị máu của hắn vấy lên, lúc này mới lộ ra sát cơ.
Máu bắn tung tóe như hoa trời, giống như một quả cầu máu.
Để tránh nhà thờ biến thành biển máu, những sợi tơ xung quanh trong nháy mắt tụ hợp lại, rồi từ trong tay Tạ Kỳ bắn ra vô số sợi hòa vào, đem thích khách đã vỡ ra thành hơn chục mảnh giống như cái kén vậy mà bọc lại.
“Trong thị trấn nhỏ của ta, thì không ai được phép tự tung tự tác.”
Tay của Tạ Kỳ siết chặt lại, cái kén được máu nhuộm đỏ tựa như đang phối hợp với bức tượng sau lưng hắn, phô trương sự tồn tại của bản thân.