Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất

Chương 24: Kỳ lạ



Chương 24: Kỳ lạ

Từ sức mạnh của mỗi đòn t·ấn c·ông Lý Vân Sơn có thể cảm nhận rằng kẻ tên Thiên Nhất này cảnh giới cao hơn hắn, nhưng kỳ lạ thay lại dường như không hề biết cách sử dụng linh khí.

Lớp bảo vệ phía ngoài của hắn đơn giản là được tạo thành từ linh khí, chỉ cần đòn t·ấn c·ông sở hữu linh khí liền có thể dễ dàng xuyên qua tạo thành thương tổn đến cho hắn.

Lý Vân Sơn triệu hồi phi kiếm, cảm ứng được mệnh lệnh của chủ nhân phi kiếm từ trong hang nhanh chóng lao ra ngoài tiến đánh Vương Lâm từ phía sau

Vương Lâm vẫn không ngừng t·ấn c·ông, tác dụng không lớn nhưng vẫn có thể khóa chân kẻ địch để hắn nghĩ cách đối phó. Bỗng từ phía sau hắn nghe được tiếng xé gió mà đến

Phi kiếm theo mệnh lệnh tăng tốc đâm đến cùng lúc đó Lý Vân Sơn nhân lúc đòn t·ấn c·ông của Vương Lâm dừng lại đuổi g·iết đến

Nhưng bản thân Lý Vân Sơn không ngờ kẻ tên Thiên Nhất lại không thèm mạng đến vậy. Khoảnh khắc hắn nghĩ rằng kẻ địch sẽ phòng thủ, dự định tiến lên để t·ấn c·ông, thì bỗng nhiên Vương Lâm ánh mắt thay đổi từ trong túi lấy ra bi sắt khác màu để t·ấn c·ông

-‘Phập’

-‘Bùm, BÙM.. ‘ ‘ Rầm’



Theo bi sắt v·a c·hạm, một v·ụ n·ổ lớn xảy ra. Vụ nổ thôi bay Lý Vân Sơn ra xa, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hắn không ngừng cảm nhận được cơn đau đớn đang truyền đến.

Y phục của hắn không phải là trân bảo nhưng cũng là đồ vật của tu tiên giới so với giáp cải tiến của Vương Lâm chỉ hơn chứ không kém mà giờ đây cũng đã không còn được nguyên vẹn, một nửa cơ thể bên phải bị dập nát khuôn mặt của hắn cũng bị bỏng rất nặng trên cơ thể còn thấy được những mảnh sắt ghim vào người hắn. Lý Vân Sơn không thể nào ngờ được ám kí kì lạ đó có thể bộc phát ra uy lực đáng sợ như vậy, nếu thứ ám khí đó được gia cố thêm bởi linh khí chỉ sợ uy lực phát ra không hề thua kém hỏa phù

-Vương Lâm: ‘Tu tiên giả đúng là tu tiên giả, không ngờ ở khoảng cách gần như vậy cũng không nổ c·hết được’

Lý Vân Sơn nghe được tiếng nói càng trở nên hoang mang chẳng lẽ phi kiếm đánh trượt, không thể nào hắn cùng phi kiếm tâm linh tương thông, ngay lúc v·ụ n·ổ xảy ra hắn đã cảm nhận được phi kiếm đã đánh trúng, Vương Lâm không cho hắn thời gian suy nghĩ đã tiếp tục đánh tới

-‘Bùm, Bùm, Bùm …’

Tiếng nổ không ngừng vang lên, nhìn hố đất lớn để lại trên mảnh đất hắn rất hài lòng,

Vương Lâm dù chưa thể tạo ra súng nhưng thuốc nổ thì khác dễ dàng hơn rất nhiều. Với cảnh giới hiện tại của mình, những viên đạn được bắn ra từ tay hắn uy lực hoàn toàn có thể sáng ngang với đạn pháo. Vương Lâm dừng loạt t·ấn c·ông lại thiếu niên kia đã chạy thoát, dù biết kẻ địch đã b·ị t·hương nặng hắn vẫn không buông lỏng t·ấn c·ông, kẻ đich của hắn do sơ ý mới khiến chính mình lâm vào tình trạng như vậy. Nhìn đống xác chim đã cháy thành than, có lẽ thiếu niên kia không thể nào ngờ được toàn bộ đòn t·ấn c·ông của hắn đều đã bị những con chim này chặn lại.



Vương Lâm không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho thiếu niên kia, cũng đồng thời khâm phục sức sống của tu tiên giả, với thương tổn như vậy vẫn có thể bỏ chạy được. Vương Lâm không gấp rút đuổi theo chỉ cần còn tại Tần quốc việc chạy thoát khỏi hắn là không thể nào, huống hồ hắn đã có được bảng thông tin của thiếu niên kia

-‘‘Tên: Lý Vân Sơn, tuổi:22, giới tính: nam, cảnh giới: hậu thiên tứ trọng, công pháp: không có, điểm trung thành:0, cảm xúc: giận giữ + hoang mang: ++.. ’

Chỉ trong nháy mắt Lý Vân Sơn đã di chuyển cách xa hàng trăm dặm, dừng chân gần một con sông hắn không ngừng chửi bới

-Lý Vân Sơn: ‘Thiên Nhất tên khốn kiếp chờ sau khi v·ết t·hương hồi phục, luyện hóa được long mạch của Tần quốc ra sẽ g·iết ngươi’

Nhìn tấm phù trên tay Lý Vân Sơn càng cảm thấy tức giận cùng tiếc nuối, trong tay hắn là ‘Thần hành phù’ giá trị cực kì lớn được coi là pháp bảo bảo mệnh của tu sĩ hậu thiên trở xuống, một khi phát động có thể nhanh chóng rời xa hàng trăm dặm. Chính hắn chỉ để có được một tấm ‘Thần hành phù’ này đã phải chịu không ít cực khổ hắn không ngờ phải sử dụng như vậy. Kẻ tên Thiên Nhất kia so với những tử địch khác của hắn thì không hề mạnh nhưng lại rất kỳ lạ, cảnh giới không thấp ít nhất là hậu thiên ngũ trọng nhưng lại không hề biết sử dụng linh khí, không chỉ vậy còn thứ ám khí kỳ lạ có thể bộc phát được uy lực đáng sợ, hắn nhớ đã từng được nghe đến thứ tương tự vậy và việc kẻ tênThiên Nhất có thể đỡ được hết đòn t·ấn c·ông của hắn. Lý Vân Sơn đoán rằng đó không phải là do công pháp, vì hắn không hề cảm nhận được dao động linh khí nào, cùng với đó công pháp ở tu tiên giới cũng là rất trân quý nếu không phải là đệ tử môn phái hoặc gia tộc lâu đời nào đó thì việc tán tiên có được công pháp tu luyện là rất khó. Nhìn phi kiếm trong tay hắn đã biết được cảm giác đâm trúng mục tiêu hắn cảm nhận được là gì

-‘Chẳng lẽ hắn ta đỡ được đòn của mình bằng cách này. Không việc này là không thể, tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên’

Lý Vân Sơn có ghi chép về Long mạch hiển nhiên hắn biết về khí vận nhưng thứ hắn chỉ biết một phần nhỏ không thể nào so được với Vương Lâm có Đế Vương Kinh. Bản vẽ trận pháp vẫn còn, nguyên liệu có thể dễ dàng kiếm lại được điều quan trọng nhất bây giờ hắn cần kiếm một nơi để trị thương, dù đã sử dụng đan dược nhưng v·ết t·hương của hắn không nhẹ sợ phải mất 1 tuần mới hồi phục được. Nhọc nhằn bước đi trên núi, v·ết t·hương khiến khuôn mặt hắn trông rất nổi bật khiến hắn không thể lựa chọn nơi đông người

-Nhìn thấy Lý Vân Sơn y phục rách rưới, đi lại không chắc chắn một lão tiều phu già tiến đến hỏi thăm: ‘Thiếu niên cậu có sao không vậy’

-Lý Vân Sơn nhìn lão tiều phu già yếu chỉ có 1 mình ở trên núi, hắn cảm thấy bất thường, xác định rằng không có linh khí thoát ra từ lão hắn mởi buông lỏng đáp: ‘Ta không sao, lão không cần quan tâm’



-Lão tiều phu đưa tay vào túi nói: ‘Ở đây ta có một ít thuốc tự chế, nếu không chê cậu có thể sử dụng’

-Lý Vân Sơn nghe vậy biết lão chỉ đang quan tâm đến v·ết t·hương của hắn tính cảnh giác của hắn cũng giảm đi đáp: ‘Không cần, ta đã có thuốc rồi không phiền đến lão’

Lý Vân Sơn vừa dứt lời lão già đã rất nhanh rút con dao từ hông ra chém vào hắn

-‘Á’

Phi kiếm phản ứng nhanh chóng làm chệch hướng con dao nhưng cánh tay trái của hắn đã bị cắt đi mất. Cánh tay phải không cử động được, bên trái bị cắt đi Lý Vân Sơn tức giận thét lớn

-‘Lão già không kiếp ngươi làm cái gì vậy’

-Lão tiều phu: ‘Thiếu niên chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau chẳng lẽ người quên rồi’ dứt lời lão lấy đạn sắt ra đánh đến Lý Vân Sơn

-Lý Vân Sơn nhìn thấy thứ ám khí kỳ lạ liền nhận ra:’Là ngươi, không thể nào làm sao ngươi lại già lão già, làm sao ngươi có thể phát hiện được ta’

Phi kiếm đang không ngừng chống đỡ cho Lý Vân Sơn nhưng rất nhanh linh khí của hắn cạn kiệt, đạn sắt đánh tới cơ thể hắn ‘ Bùm’ một lỗ lớn xuất hiện trên cơ thể hắn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.