Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất

Chương 37: Thiết Kỵ quân (1)



Chương 37: Thiết Kỵ quân (1)

Trần Khiêm đảm nhiệm việc t·ấn c·ông gây rối, Từ Sách mang trọng trách phòng thủ. Trận chiến vẫn đang xảy ra, nhìn thấy khói hiệu biết hẳn là việc quan trọng, Trần Khiêm lập tức quay trở về

-Trần Khiêm:’Từ Sách có việc gì xảy ra?’

Từ Sách lập tức nói phán đoán của mình cho Trần Khiêm. Nghe xong Trần Khiêm thần sắc lập tức ngưng trọng nói

-Trần Khiêm:’Vậy ý ngươi là hiện tại Dương Tô Bá đang muốn tiến đánh từ hai cánh, việc lượng lính lớn không ngừng t·ấn c·ông

trung tâm chính là muốn kéo dài thời gian, ngăn cản quân viện trợ’

-Từ Sách gật đầu:’Nhưng đây chỉ là phán đoán của mạt tướng, trên lý thuyết việc tiến công từ hai cánh là bất khả thi’

Trần Khiêm lắc đầu, kẻ địch chính là Dương Tô Bá. Nhìn lượng lớn bất thường binh lính t·ấn c·ông trung tâm, dựa vào trực giác

Trần Khiêm cảm thấy phán đoán của Từ Sách là chính xác

-Trần Khiêm vội vã lên tiếng:’Với lượng binh lính tập trung ở đây Dương Tô Bá hẳn sẽ chỉ t·ấn c·ông được một nơi. Vấn đề chính là

chỗ nào!’

-Từ Sách:’Đại tướng quân nếu có thể thì đó là cánh trái, mặc dù không lớn nhưng bố trận của binh lính Bằng quốc đã có hơi hướng

dịch chuyển sang trái. Hẳn để có thể dễ dàng chi viện’

Không chậm trễ Trần Khiêm lập tức lên ngựa đem quân tiến về doanh trại binh lính đang đóng phía cánh trái

-‘Kẻ địch, kẻ địch xuất hiện,’ỪA’

-‘Trinh sát, trinh sát đâu, tại sao kẻ địch lại xuất hiện ở đây’ ‘choeng’tiếng gươm vang lên tên lính c·hết ngay tại chỗ

-‘Tiến lên, g·iết hết bọn chúng’

Tiếng gầm thét cùng gươm giáo vang lên, tên lính lúc trước mạnh miệng giờ đây đã b·ị c·hém c·hết. Cạo Bản nét mặt sợ hãi,



nhận được mệnh lệnh bọn hắn lập tức tổ chức phòng ngự nghênh đón kẻ địch. Nhưng không giống bọn hắn nghĩ, một toán binh

lính Bằng quốc không biết từ đâu xuất hiện, nhanh chóng tiếp cận bọn hắn.

Đội quân Bằng quốc xuất hiện bất ngờ khiến cơ quan bẫy rập đều không thể kích hoạt, cùng với 2 võ tướng lục trùng dẫn đầu

hoàn toàn áp đảo, rất nhanh chóng đã phá được cổng chính.

-Lưu Hà:’Thật dễ dàng, chẳng phải nói việc tiến công nơi này là bất khả thi sao’

-Lưu Tốn:’Đừng khinh thường, để đến được nơi này không ít binh sĩ đều đã phải làm vật thí mạng. Nếu không nhờ mưu lược của

đại tướng quân, thì cho dù 10 vạn đại quân sợ cũng không thể chạm tới cánh cổng, nói gì đến nơi này’

-Lưu Hà giọng nói bực bội:’Ta biết rồi, đừng nghĩ ngươi sinh sớm hơn ta 1 chút mà lên mặt. Thấy rồi, thấy rồi’ dứt lời lập tức phi lên

phía trước

Đối với tính cách người em trai này hắn cũng đã quen thuộc lập tức theo sát phía sau

Đô Công không ngừng tiêu diệt kẻ địch, hắn là chỉ huy của cánh trái cũng là võ tướng duy nhất có mặt ở đây. Bỏ qua suy nghĩ tại sao kẻ địch có thể tiếp cận đến gần như vậy, thay vào đó hắn phải tìm cách nhanh chóng tiêu diệt kẻ địch, tái bố trí phòng thủ nếu để cánh trái rơi vào tay kẻ địch, Vạn An Thành sẽ thất thủ

-‘Rầm’

Trong dòng suy nghĩ, Đô Công b·ị đ·ánh bay ra xa. Kẻ t·ấn c·ông chính là Lưu Hà trên tay hắn là thanh đao lớn, cũng là v·ũ k·hí thuận

tay nhất của hắn

‘Khạc’ nhổ ra ngụm máu tươi Đô Công đứng dậy, từ uy lực của đòn đánh hắn biết đối phương cũng là võ tướng, cảnh giới sợ

cũng không thua kém hắn

Nhìn đối phương vẫn có thể đứng dậy Lưu Hà vui mừng đánh tới. Thanh đao mang theo uy lực lớn xé gió lao đến, Đô Công

nhanh chóng cầm kiếm lên thi triển võ kỹ chặn tới thanh đao



-‘Rầm’kiếm cùng đao v·a c·hạm phát ra âm thanh chói tai

Uy lực là ngang nhau nhưng Đô Công chịu thương từ trước, thế đứng không vững liên tục bị đẩy lùi

Lưu Hà chân vừa tiếp đất lập đã tức lấy đà tiếp tục đánh tới không để cho Đô Công một khắc nghỉ ngơi, thanh đao to lớn nhưng

trong tay Lưu Hà vậy mà dường như rất nhẹ nhàng, công kích như vũ bão tầng tầng lớp lớp đánh tới

-‘Choeng, Cheng, rầm, Cheng’

Âm thanh v·ũ k·hí v·a c·hạm không ngừng vang lên, dù b·ị t·hương Đô Công cũng không yếu thế liên tiếp đỡ đòn t·ấn c·ông của Lưu

Hà. Hai võ tướng lục trùng đánh nhau dư âm chiến đầu là không nhỏ, toàn bộ bán kính 5m xung quanh bọn hắn tất cả binh lính bình

thường đều phải tránh ra, một binh lính Tần quốc không để ý tiến vào lập tức bị khí lực dư thừa thổi bay ra xa

Sau hàng loạt đòn công kích Lưu Hà khí lực cũng đã có suy giảm, Đô Công lập tức chớp thời cơ phản công. Đô Công khí lực

tăng vọt, thanh kiếm được bao bọc bởi luồng khí đánh tới Lưu Hà

-‘rẦM’

Lưu Hà b·ị đ·ánh bay ra xa, dù đã kịp đỡ đòn nhưng dư chấn từ đòn t·ấn c·ông đủ để khiến hắn khụy chân xuống

-Cảm thấy nhục nhã Lưu Hà tức giận hét lớn:’Tên khốn, sao ngươi dám’

-Lưu Tốn:’Đủ rồi, kiếm pháp phòng ngự chắc chắn mạnh mẽ, chờ thời cơ thích hợp để phản đòn. Nếu ta đoán không nhầm ngươi

chính là Đô Công tướng quân’

Thông tin kẻ địch nói là chính xác Đô Công, thần sắc trở nên căng thẳng hơn, nhìn 2 kẻ dường như giống hệt nhau hắn lập tức



nhận ra thân phân kẻ địch. Chính là anh em sinh đôi họ Lưu, một trong những tay sai đắc lực nhất của Dương Tô Bá

-Lưu Hà nóng giận:’Đô gì cũng được, ngươi sẽ phải trả giá’ tiếp tục đánh tới khiến Lưu Tốn chỉ biết thở dài

Lần thứ ba nhận đòn, Đô Công đã dần quen với cách t·ấn c·ông của Lưu Hà, nhẹ nhàng đánh bay thanh đao đang hướng tới. Lưu

Hà không ngờ đòn t·ấn c·ông của hắn có thể nhẹ nhàng bị hóa giải như vậy. Đô Công đã chuẩn b·ị đ·ánh tới, một đao chém hướng bụng

lưu hà chém tới. Dù vậy Lưu Hà thần sắc vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không hề có ý định đỡ đòn mà ngược lại muốn ra đòn t·ấn c·ông

tiếp theo

Đô Công bất ngờ với cách Lưu Hà liều mạng, vung kiếm chém mạnh vào hắn.

-‘Choeng’

Đòn t·ấn c·ông chắc chắn trúng bị chặn lại ngay phía trước, kẻ đỡ đòn chính là Lưu Tốn. Đô Công nhận ra chính hắn mới là kẻ sai

lầm nhưng đã quá muộn, thanh đao chém xuống Đô Công lần nữa bị đẩy ra xa.

Máu chảy không ngừng, một bên tay trái đã mất may mắn hắn kịp dùng kiếm, làm chếch đi đòn t·ấn c·ông của Lưu Hà, nếu không

chỉ sợ cái mạng của hắn cũng không còn. Dù vậy tình thế bây giờ vẫn rất nguy hiểm, tin báo đã được gửi đi nhưng không biết bao

giờ phía trung tâm mới có thể gửi viện trợ đến. Lưu Hà t·ruy s·át đến, nhìn thanh đao hướng đến, Đô Công không sợ phải m·ất m·ạng,

thứ hắn sợ là nơi này sẽ mất đi dưới tay hắn, hắn không cam lòng

-Lưu Tốn hét lớn:’ Lưu Hà cẩn thận cung tên’

Lưu Hà đang lao đến nghe được lời nhắc lập tức né tránh, sau đó một hàng binh lính cầm khiên cùng thương tiến đến tạo thành hàng ngũ chắn trước Đô Công

- Lão Hồ :’Đô tướng quân, chúng tôi tới hỗ trợ’

Dù binh linh Bằng quốc t·ấn c·ông bất ngờ, nhưng ở đây số lượng binh Tần quốc vẫn lớn hơn. Lão Hồ chỉ cần ổn định lại binh lính, rất nhanh chóng đã chiếm lại được lợi thế, cùng tháp canh quan trọng nhất

Lưu Hà muốn tiếp tục lao đến, cung binh theo mệnh lệnh liền bắn đến. Cung tên bình thường Lưu Hà có dễ dàng né tránh nhưng để có thể vừa t·ấn c·ông vừa né tránh thì lại là chuyện khác.

-Lưu Tốn nhận thấy tình hình không ổn ra lệnh:’Lưu Hà lui xuống’

Mặc dù khó chịu, Lưu Hà cũng chỉ có thể tạm thời lui ra tầm mũi tên
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.