Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất

Chương 45: Chiến trường (2)



Chương 45: Chiến trường (2)

Trời đã về đêm, binh lính hai quân theo đó cũng dần rút lui trở về

Phàn thành, trướng bồng của Bằng quốc. Sau khi nghe báo cáo chiến trường vẻ mặt của các tướng lĩnh cuối cùng cũng giãn ra. Thiệt hại ngày hôm nay đã không còn lớn như trước, trung tâm vẫn giữ ở thế cân bằng, cánh trái bởi Thiết Kỵ quân Tần quốc vẫn còn chiếm ưu thế nhưng dưới Dương Họa Sơn chỉ huy bọn họ đã bắt đầu phản công lại được, nhất là ở phía cánh phải bọn họ đã nắm rất lớn lợi thế

-‘Dương Họa Sơn ngươi làm tốt lắm’Dương Tô Bá lên tiếng khen ngợi

-‘Cảm tạ đại tướng quân khen ngợi, cũng nhờ có ngài kiềm chế Trần Khiêm mạt tướng mới có thể tự do hành động’Dương Họa Sơn

kính cẩn lên tiếng

Dương Tô Bá gật đầu, tinh thần hắn hôm nay so với mọi hôm trở nên tốt hơn. Mặc dù cuộc chiến Vạn An Thành đã trải qua thời

gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên Dương Tô Bá tự mình xuất trận cùng Trần Khiêm đối chiến, cảm giác là rất đã tay

Cuộc họp kết thúc, Dương Họa Sơn trở ra nét mặt không còn như trước ung dung. Đây là lần đầu Thiết Kỵ quân phải chịu tổn

hại, nhưng Dương Họa Sơn không thể nào vui được. 120 vs 10 đó là con số thiệt hại, 120 là số kỵ binh dưới trướng hắn t·ử t·rận còn

10 là số kỵ binh của Thiết Kỵ quân. Kỵ binh dưới trướng hắn đều là tinh anh, cùng hắn trải qua vô số trận mạc. Vậy mà đối đầu với

Thiết Kỵ quân, chỉ là nhóm kỵ binh tạm bợ thiệt hại cũng lớn gấp 12 lần. Đối với kết quả này, Dương Họa Sơn thân là thống lĩnh kỵ

binh làm sao vui cho nổi

Vạn An Thành, bên trong Tần quốc trướng bồng

-‘Bẩm đại tướng quân, quân sư đó là số binh lính thiệt hại ngày hôm nay’

-‘Ta đã biết, Từ Sách ý ngươi thế nào’Trần Khiêm

Nghe được câu hỏi của Trần Khiêm Từ Sách lắc đầu. Mọi chuyện chuyển biến xấu hơn hắn nghĩ, cánh phải tình hình tệ hơn hắn



dự tính. Cánh trái dưới Dương Họa Sơn trấn giữ, dù cho Từ Sách đã cử thêm viện binh tiến đến vẫn chỉ có thể miễn cưỡng giữ thế

cân bằng không thể tìm ra phương hướng đột phá. Không chỉ vậy, Thiết Kỵ quân cũng là lần đầu chịu tổn thất, may thay ngựa chiến

cùng giáp sắt đều đã thu hồi lại được. Nhưng đây chỉ mới là ngày thứ hai Thiết Kỵ quân ra trận, sợ rằng những ngày sau thiệt hại sẽ còn lớn hơn

Những ngày sau, trên chiến trường ngoài việc Trần Khiêm cùng Dương Tô Bá đã đánh đến một sơn cốc sụp đổ, diễn biến so với

ngày trước không khác biệt. Cả hai giờ đây đều đã gần như tung hết con bài của mình, đông thời cũng biết rõ đối phương có thể làm gì.

Trên chiến trường tình thế lâm vào giằng co, biết không còn có thể xoay chuyển Từ Sách ra lệnh lui binh, cố thủ để bảo toàn lực lượng

Mặc dù tình thế hiện tại có thể được coi là cân bằng, binh lính của Dương Tô Bá dưới những đợt t·ấn c·ông giờ đây so với Tần

quốc không còn chênh lệch lớn, ước chừng 25 vạn binh Bằng quốc cùng với 20 vạn binh Tần quốc. Nhưng với đại quân chủ lực 50

vạn binh đang tiến đến, Bằng quốc mới thật sự là những kẻ nắm giữ tiên cơ

‘Đến rồi’ Giữa đêm Vương Lâm trong cơ thể Thủy Kính tỉnh lại, giọng nói nghiêm trọng lên tiếng

-‘Người đâu, lập tức thông báo Trần Khiêm cùng Từ Sách, đại quân Bằng quốc đã chuẩn bị tiến đến Phàn Thành, số lượng 511422 binh’

Phàn Thành, Vương Tú dẫn đầu cùng đại quân giờ đây đã tiến đến, hội binh cùng với Dương Tô Bá

-‘Dương đại tướng quân nghe danh đã lâu, Vương mỗ hân hạnh diện kiến’Vương Tú giọng nói kính cẩn

-‘Hân hạnh’

Dương Tô Bá đối với Vương Tú phản bội lại chính quốc gia của mình không mấy thiện cảm. Dù vậy Vương Tú trên danh nghĩa vẫn

là thống lĩnh lần ra quân này, Dương Tô Bá cũng không biểu hiện khó chịu ra phía ngoài.



Ngắm nhìn đại quân đông đúc trải dài tiến vào thành, Dương Tô Bá không khỏi cảm thấy hài lòng. Cuối cùng đã tới lúc kết thúc,

đã quá lâu rồi. Ban đầu hắn cứ ngỡ chỉ cần hắn cùng binh lính dưới trướng có thể đánh đổ Vạn An thành, cùng đại quân tiến thẳng

vào kinh đô Tần quốc. Nhưng Tần quốc bỗng nhiên lại sở hữu những loại trang bị vượt trội, không chỉ vậy Thiên Khiển quân rồi lại

đến Thiết Kỵ quân xuất hiện khiến kế hoạch ban đầu của hắn tan thành mây khói. Nhưng giờ đây với đại quân đã đến, Tần quốc

trang bị bọn hắn cũng đã biết được cho dù có thêm vài cái Thiết kỵ quân cùng Thiên Khiển quân xuất hiện, đối diện với binh lực áp

đảo như vậy là vô dụng. Trận chiến này cuối cùng đã đến hồi kết, Tần quốc thất bại đã ở ngay trước mắt

-‘Dương Tô Bá không ngờ kẻ như ngươi cũng có lúc làm ra vẻ mặt như vậy’

Dương Tô Bá ánh mắt nhìn về kẻ phát ra âm thanh, người duy nhất tại nơi đây có thể sưng hô như vậy với hắn, không ai khác

chính là Triệu Đà một trong hai đại tướng quân của Bằng quốc, cảnh giới cũng là võ tướng cửu trùng

-‘Để ngươi chê cười rồi’Dương Tô Bá

-‘Không sao, tướng lĩnh giờ đây đều đã tập hợp đầy đủ chỉ còn chờ mình ngươi thôi’Triệu Đà

-‘Ừ’Dương Tô Bá gật đầu cùng Triệu Đà trở vào trướng bồng, giờ đây không chỉ binh lính số lượng tướng lĩnh Bằng quốc đều đã

tăng hơn trước rất nhiều

Ngày hôm sau Vạn An thành, ánh dương chỉ mới chớm xuất hiện nhưng đại quân Bằng quốc đã bất ngờ tiến công. Nhìn số lượng

áp đảo binh lính Bằng quốc trước mắt, mặc dù đã kịp thời chuẩn bị nhưng Từ Sách trong lòng cũng không khỏi lo sợ đồng thời cảm

thấy may mắn.



Theo tình báo hắn nhận được, đại quân đáng ra phải một ngày nữa mới tới nơi. Nếu không phải Thủy Kính tiên sinh kịp thời nhắc

nhở, sợ rằng bọn hắn đã không kịp chuẩn bị. Tâm trạng lo lắng, Từ Sách đắm chìm trong dòng suy nghĩ, tìm cách để đối phó với đại

quân trước mắt.

Bỗng một âm thanh xuất hiện, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ

-‘Từ quân sư, đừng quá lo lắng như vậy’

Nhìn về phía giọng nói, một lão già râu tóc bạc phơ, dáng vẻ đạo mạo trên tay cầm chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy từ từ tiến tới

gần hắn. Nhận ra thân phận lão già Từ Sách kính cẩn đáp

-‘Thủy Kính tiên sinh, trận chiến này chính là quyết định tồn vong Tần quốc làm sao ta không thể lo lắng được’

-‘Từ quân sư mong ngài đừng hiểu nhầm ý ta. Trần Khiêm đại tướng quân không ở đây, ngài chính là chỗ dựa cho toàn bộ binh lính

trên tường thành. Bởi vậy ngài trong lòng càng lo lắng thì càng phải giữ vẻ mặt bĩnh tĩnh, ung dung’Vương Lâm lời nói từ tốn, đồng

thời ve vẩy cây quạt làm tăng thêm nét đạo mạo

Nghe được lời nói, Từ Sách như bừng tỉnh. Hít một hơi thật sâu hắn khuôn mặt lập tức trở nên bình thản, đến cả ánh mặt cũng

trở nên tĩnh lặng như mặt nước, không còn nhìn ra một chút lo lắng cùng sợ hãi nào.

Vương Lâm nhìn Từ Sách không hỏi hài lòng, nói thì dễ còn thật sự làm được hay không mới là chuyện khác

Từ Sách đối với lời nhắc nhở của lão cảm kích không thôi, giọng nói so với trước càng kính cẩn lên tiếng

-‘Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở. Chỗ này hung hiểm, không biết tiên sinh còn điều gì dạy bảo’

- Chỉ thấy Vương Lâm trong Thủy Kính cơ thể, ve vẩy chiếc quạt, giọng nói từ tốn, ý vị thâm sâu nhẹ nhàng nói:’Lão phu tới đây

chính là để giúp Từ quân sư chống lại Bằng quốc’

‘Tiên..’’Tùng Tùng …’Từ Sách đối với lời nói của Vương Lâm khó hiểu muốn hỏi lại, nhưng chưa kịp cất lời, âm thanh tiếng trống từ xa vang tới. Bằng quốc q·uân đ·ội đã bắt đầu t·ấn c·ông.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.