Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 12: Con Vịt Bơi Tới



Tần Nhạn Lan vừa xuống kiệu thì không nhịn được mà lập tức kéo lấy cánh tay mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, có phải mọi người xung quanh đang chê cười con không?"
Tần mẫu ưỡn cái eo cường tráng lên, ngoài mạnh trong yếu nói: "Sợ cái gì chứ? Bây giờ đại ca của con đang là người hầu bên cạnh Hoàng thượng ở trong cung! Nhà chúng ta có thua kém ai sao?"
Tuy nói vậy nhưng sắc mặt của Tần mẫu lộ rõ vẻ ngoài mạnh trong yếu, lúc nhìn thấy lầu nhỏ Linh Lung Các lịch sự tao nhã thì cũng không biết nên bước đi thế nào. Dáng vẻ ấy khiến cho nhóm nha hoàn và bà tử bên cạnh phải nhịn cười. Sau khi được đưa vào bên trong, hai mẫu tử bọn họ đi gần nhau đến mức gần như là giẫm lên bước chân của nhau.
Bởi vì xà bông thơm mà Linh Lung Các vừa ra mắt gần đây có danh tiếng vang xa nên người lui tới không phú cũng quý.
Những người sống lâu ở thành Đại Lương thì ai cũng xuất thân từ gia đình quý tộc, ngay cả nha hoàn bà tử cũng cư xử lịch sự và tao nhã hơn tiểu thư bên ngoài.
Lúc này nhìn thấy đôi mẫu tử kỳ lạ này thì bọn họ đều không nhịn được mà che miệng, xoay đầu sang chỗ khác cười trộm.
Dù sao Tần Nhạn Lan cũng là nữ tử chưa xuất các* nên lúc này xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Nàng ta lại càng hối hận vì mình không mang theo mũ, chí ít như vậy cũng có thể che mặt nàng ta lại.
*Thời xưa nó ám chỉ cuộc hôn nhân của công chúa, sau này thường ám chỉ phụ nữ chưa lập gia đình.
"Mẫu thân, nếu không chúng ta đi đi!"
Tần mẫu cũng rụt rè, đang lúc muốn đồng ý thì một giọng nói vừa mềm mại vừa cởi mở đã vang lên: "Hai vị phu nhân, tiểu thư cần mua thứ gì thì nô gia sẽ đưa người đi xem thử!" 
Hai người bọn họ cùng nhau ngẩng đầu thì nhìn thấy nữ tử ngọc cơ tuyết má*, trong mắt mang theo nụ cười đang bước xuống bậc thang, thướt tha như một làn khói.
*玉肌雪腮: ý chỉ người phụ nữ trong sáng, xinh đẹp 
Nàng mặc chiếc váy lụa màu đỏ tươi nhưng lại nhẹ nhàng, trên ngực lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, làn da bên dưới bối tử* thoắt ẩn thoắt hiện cùng với cánh tay mượt mà tạo nên cảm giác không thể nói rõ cũng không thể tả rõ.
*褙子: một loại “áo khoác” có cổ song song với các đường xẻ hai bên bắt đầu từ nách hoặc ở eo. Nó có thể được cố định ở phía trước bằng dây buộc hoặc nút kim loại. Cực kỳ linh hoạt, nó có thể dài hoặc ngắn, có tay áo hẹp hoặc rộng, và được cả nam và nữ mặc.
Xưa nay vẻ đẹp của Đại Tề là đoan trang thanh lịch, nhỏ bé yếu đuối nhưng bộ y phục sặc sỡ cùng với khuôn mặt hơi phúng phính này vẫn không hề làm giảm đi vẻ đẹp của nàng, thay vào đó lại khiến cho người ta cảm thấy đẹp đến mức thần hồn điên đảo.
Hai mẹ con Tần gia sống ở Tấn Châu, nơi mà sự phồn hoa kém xa thành Đại Lương nhưng quy củ lại cứng nhắc hơn. Cho dù là tiểu thư nhà cao sang quyền quý thì cũng chưa từng nhìn thấy những tấm lụa sặc sỡ mà lại mỏng manh như thế này.
Nhìn thoáng qua thì thật sự không có quy củ nhưng sau khi nhìn kỹ thì lại thấy đẹp đến chói mắt.
Chẳng lẽ đây là kinh đô phú quý chi địa* nên những người ở đây đều như hoa như liễu thế này sao?
*之地: ý nói thủ đô đất nước ở vị trí đắc địa
Thế nhưng bọn họ đã nghĩ sai. Lúc trước thành Đại Lương không có y phục như thế này, là Tập Hồng Nhụy đã học được kiểu dáng này từ nữ chính xuyên không.
Kiếp trước nàng thấy một lần thì thích đến mức không kiềm lòng được mà sao chép lại, để lộ ra phần cổ và bộ ngực trắng như tuyết mà đi vòng khắp sân.
Nàng tự cho là đẹp mắt nhưng lại không biết lúc ấy ai cũng bàn luận, cười nhạo nàng là người phong trần, điệu bộ như tiểu thiếp. 
Nữ chính người ta chỉ ăn mặc như thế những lúc ở riêng với nam chính để làm chút tình thú. Lễ giáo cổ đại nghiêm khắc, sao có thể mặc y phục không chỉnh tề như vậy đi vòng quanh như trang phục thường ngày được?
Tập Hồng Nhụy phe phẩy cây quạt rồi khẽ cắn môi, nàng cứ muốn mặc như trang phục thường ngày đấy!
Mánh lới lớn nhất của Linh Lung Các chính là xà bông thơm nhưng vẫn có bán son phấn, trâm vòng, y phục cùng với tơ lụa.
Nàng đã chọn trước mấy xấp lụa mỏng rồi may hết thành kiểu y phục này để mỗi ngày thay một bộ.
Ban đầu tiểu thư quý tộc lui tới còn cảm thấy cổ áo hở ra như thế thật sự rất bất nhã nhưng cũng không chịu nổi dáng vẻ xinh đẹp của Tập Hồng Nhụy khi mặc nó!
Lại thêm thời tiết nóng bức không chịu nổi, nếu đổi thành váy ngắn mát mẻ như thế thì sao có thể không thích được chứ?
Thế là chẳng bao lâu sau kiểu dáng này đã được đặt trước rất nhiều.
Trong sách nói nữ chính cũng bắt chước phát minh theo cổ nhân của bọn họ nên Tập Hồng Nhụy cũng không sợ bị phát hiện ra điều kỳ lạ nên ăn mặc càng thêm nghênh ngang.
Nhưng nói đến đây, sao nàng lại cảm thấy thế giới của mình còn khiến cho người ta cảm thấy khó thở hơn thế giới cổ đại của nữ chính nhỉ?
Đến nữ tử ở thế giới cổ đại của nữ chính còn có thể mặc y phục hở cổ vào mùa hè một cách quang minh chính đại, mà ở đây lại bị mọi người chế giễu phong trần.
Phong trần thì cứ phong trần đi, đẹp mới là đạo lý quyết định!
Dáng người yểu điệu của Tập Hồng Nhụy khiến cho hai mẹ con Tần gia cứng đờ tại chỗ.
Ban đầu hai người bọn họ vì nghe được danh tiếng của xà bông thơm nên mới đến đây nhưng trong một khoảnh khắc khi nhìn thấy Tập Hồng Nhụy, bọn họ lại không tự chủ được mà đổi giọng: "Bộ y phục này cũng có bán sao?"
Tập Hồng Nhụy mỉm cười rạng rỡ rồi tiến đến đỡ lấy cánh tay Tần mẫu, kéo bà lên lầu: "Đương nhiên rồi, cái gì Linh Lung Các cũng có bán. Phu nhân, hay là người đi lên xem thử nhé!"
Từ sau khi Tần mẫu đến thành Đại Lương thì mọi người đều dùng ánh mắt nhìn người nhà quê để chế nhạo bà nên chưa từng nhận được thái độ bình thản mà dịu dàng như thế. Điều đó khiến cho bà không khỏi bình tĩnh lại, cũng vui tươi hớn hở gật đầu.
Tập Hồng Nhụy đưa bà lên Nhã Y Phường ở trên lầu rồi giới thiệu vải vóc và các kiểu dáng y phục khác.
Hai mẹ con Tần gia nhìn hồi lâu, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng trên người Tập Hồng Nhụy.
Thế nhưng khi nhìn thấy cánh tay cùng với cổ áo lộ ra ngoài của nàng thì bọn họ vẫn đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Bộ y phục trên người ngươi, có phải hơi hở hang quá không…"
Mấy quý nữ phu nhân đang ở trên lầu nghe vậy thì cùng tỏ vẻ lo lắng, lặng lẽ nhìn qua.
Tập Hồng Nhụy đứng tại chỗ che quạt cười duyên, chỉ để lộ đôi mắt hơi cong lên đang nhìn mọi người với vẻ chế nhạo, ánh mắt mập mờ: "Phu nhân, tiểu thư, mặc mấy bộ y phục riêng tư trong khuê phòng đại viện nhà mình thì người ngoài có mấy ai biết được? Không phải nên làm những gì mà mình dễ chịu sao? Người ngoài nhìn thấy thì nghĩ không ra thể thống gì nhưng người ngoài nào lại có thể nhìn trộm vào trong? Nếu là như thế thì người không ra thể thống gì chính là họ."
Một nhóm phu nhân, tiểu thư lập tức che miệng cười rộ lên, nội tâm cũng bình tĩnh lại. Sau khi chọn xong vài kiểu dáng thường mặc thì lại không hẹn mà cùng chọn mấy bộ y phục kiểu dáng mới này.
Hai mẹ con Tần gia chưa từng thấy việc đời nên chẳng hiểu gì cả, Tập Hồng Nhụy đứng bên cạnh thấy thế thì lập tức giới thiệu một cách hoa mỹ hơn.
Sau khi tính toán sổ sách một bộ y phục này cùng với trang sức, son phấn và xà bông thơm thì tốn hẳn hai mươi quan tiền! Khá lắm! Lúc đến bọn họ không mang nhiều như thế!
Nhiều tiền như vậy đã đủ khiến cho người ta đứt gan đứt ruột nhưng nếu đổi ý thì thật sự sẽ bị các phu nhân lui tới trong lầu các chê cười.
Tập Hồng Nhụy che quạt cười một tiếng, sau khi dò xét sắc trời ngoài cửa sổ một lát thì thản nhiên nói: "Phu nhân đừng để ý! Người mua nhiều đồ như thế thì chúng ta nên đưa người về tới cửa, đến lúc đó trả là được. Mà người mua nhiều đồ như thế thì thật sự là khách hàng lớn của bọn ta, chi bằng làm một thẻ khách quý đi, như vậy có thể chiết khấu bảy mươi phần trăm ưu đãi cho người."
Chiết khấu bảy mươi phần trăm ưu đãi?
Khi nghe thấy có thể tiết kiệm tiền, cuối cùng hai mẹ con Tần gia mới dễ chịu hơn một chút, cảm giác tội lỗi khi tiêu tiền cũng vơi bớt đi.
Thế là dưới lưỡi hoa sen rực rỡ Tập Hồng Nhụy, bọn họ đã bỏ ra thêm một hai bạc để làm "thẻ khách quý". Sau này mọi chi tiêu ở Linh Lung Các đều được giảm giá, "điểm tích lũy" cũng có thể đổi thành quà tặng.
Làm xong một loạt các việc thì mây trời âm u cũng kéo đến, Tần mẫu vô cùng thích Tập Hồng Nhụy nên đã mời nàng cùng đi lấy tiền.
Sau khi mẹ con hai người bọn họ đến thành Đại Lương thì không hiểu vì sao mình thường bị chế giễu và cô lập.
Bây giờ có một cô nương giống như tiên tử, không chỉ không xem thường bọn họ mà còn rất hiểu chuyện. Sau khi nắm tay nàng thì bà nói không ngừng nghỉ, đến cuối cùng thì còn suýt có ý định nhận người này làm con gái nuôi.
Ngay khi đang trò chuyện say sưa thì đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến khiến cho Tập Hồng Nhụy lập tức giật mình đứng dậy, ngắt ngang câu chuyện: "Có phải lão gia về rồi không? Hình như nô gia ở lại đây không tiện lắm."
Tần mẫu đang trò chuyện vui vẻ, nghe vậy thì lập tức gắt gỏng: "Không phải là Tần Đại Ngưu sao, ngươi sợ nó làm gì?"
"Tần Đại Ngưu?"
Tập Hồng Nhụy nhịn không được mà che quạt cười thành tiếng nhưng vẫn cung kính khẽ chào: "Lão phu nhân, hôm nay đến đây được người yêu mến nhưng ta đã quấy rầy lâu quá rồi, ta cũng không dám ở lại nữa. Chỉ mong người và lệnh thiên kim* thường xuyên ghé thăm, nô gia nhất định sẽ đợi."
*Thể hiện sự kính trọng đối với con gái của người khác.
"Ai..."
Tần mẫu thở dài một hơi, luyến tiếc đứng dậy tiễn nàng về: "Vậy được thôi, cũng muộn rồi, ta phái người đưa ngươi về."
Tập Hồng Nhụy lập tức nói lời cảm tạ.
Thành Đại Lương phồn hoa nên giá nhà đắt đến đáng sợ, cho dù con trai Tần mẫu là thống lĩnh thị vệ được sủng ái thì cũng không mua nổi một căn nhà quá to. Thế nên lúc Tập Hồng Nhụy vừa ra ngoài thì đã chạm mặt thống lĩnh Tần vừa trở về.
Tần Hành Triều năm nay ba mươi sáu tuổi, vô cùng xui xẻo khi khắc chết ba người vợ liên tục. Không những thanh danh khắc vợ bị truyền ra ngoài mà văn cử thi nhiều lần cũng không đậu.
Chớp mắt một cái hắn ta lại muốn thi võ như một đường vòng, không ngờ lại đỗ được kỳ thi võ nhưng đường vòng cũng chẳng tới, vì có chút văn hóa mà hắn ta một đường thăng tiến thành thống lĩnh thị vệ.
Ở Đại Tề "trọng văn hơn võ" thì quan văn thất phẩm còn cao hơn quan võ tứ phẩm.
Nhưng đã đến nước này rồi thì Tần Hành Triều sao có thể đuổi theo bề trên hỏi rằng có thể cho hắn ta chuyển sang quan văn không chứ…
May thay hắn ta cũng cao lớn, tuy là người đọc sách nhưng lại cao to cường tráng, cánh tay cũng khỏe mạnh. Chỉ cần đứng yên ở đó thì hắn ta cũng đã khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt đến mức đến tận bây giờ vẫn không có ai nghi ngờ về hắn ta.
Tần Hành Triều xuống ngựa đi vào nội viện. Vừa vào đến cửa thì đã nhìn thấy mẫu thân và muội muội tiễn một cô nương lạ lẫm ra khỏi nhà. Bộ y phục áo xanh lục cùng với váy đỏ khiến hắn ta không nhịn được mà nhìn sang.
Nữ tử kia cũng không dám nhìn lại hắn ta mà lập tức cúi mặt xuống. Sau khi giơ quạt tròn lên che trước mặt mình thì nàng lập tức nhanh bước rời đi.
Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đã đủ để Tần Hành Triều nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử kia khiến hắn ta không khỏi dừng bước.
Thế nhưng khi vừa quay đầu lại thì hắn ta lại phát hiện nữ tử kia đã lảo đảo đi ra cửa từ lâu. Nàng ngồi lên xe ngựa dưới sự dìu dắt của nha hoàn, chẳng bao lâu đã biến mất không thấy bóng dáng.
Tần Hành Triều lập tức quay đầu nhìn về phía mẫu thân: "Mẫu thân, cô nương vừa rồi là ai vậy ạ?"
...
Tập Hồng Nhụy mỉm cười cảm ơn người của Tần phủ đưa tiễn mình rồi lập tức leo lên xe.
Chờ khi rèm khép lại thì đôi môi phía sau quạt tròn nở một nụ cười đắc ý.
Nàng đã nhận ra "con vịt lên cạn" kia.
Nhưng mà không được, không thể chủ động như thế. Nàng muốn con vịt lớn đần độn đó tự mình đến tìm nàng…
Còn về việc sao nàng lại chắc chắn như vậy thì…
"Cô nương, người còn nhớ ta không?"
Ngày hôm sau, Tập Hồng Nhụy đang nằm trên ghế bên quầy mỉm cưỡng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Hành Triều đúng hẹn mà đến. 
Nàng mơ màng hỏi: "Ngươi là…?"
Tần Hành Triều mặc y phục giống hệt ngày đó. Hắn ta chắp tay với Tập Hồng Nhụy như muốn khơi lại hồi ức trong nàng: "Một tháng trước tiểu nhân từng bị rơi xuống nước, may mà được cô nương cứu lên."
Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu nhớ lại một lát, chẳng bao lâu sau nàng chợt nhận ra: "A! Hóa ra là ngươi! Ha ha, vậy ngươi tới tìm ta làm gì thế?"
"Ừm…"
Tần Hành Triều im lặng một lúc, sau đó lại bày ra vẻ khó xử, cố gắng mở miệng: "Cũng không có việc gì lớn. Chỉ là sau khi tiểu nhân rời khỏi phủ Thái tử thì phát hiện khối ngọc bội trên thắt lưng mình biến mất. Không biết cô nương có trông thấy không?"
Ha ha…
Tập Hồng Nhụy nắm vuốt ngọc bội trong ví.
Có nha! 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.