Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 18: Hay Cho Tên Thái Giám Chết Bầm



Chỉ cần có người đoạt thì phân chó cũng sẽ có mùi thơm. Tình yêu hai người rất nhàm chán, sau khi có thêm một người thì sẽ càng k.ích thích hơn rất nhiều.
Điều nàng muốn chính là để Sùng Văn Đế trải nghiệm "tình yêu", trải nghiệm sự ngọt ngào tê tái, thăng trầm bên trong "tình yêu" này.
Để cho hắn lo lắng, để cho hắn không cam lòng, để hắn ghen ghét, để hắn nỗ lực, để hắn trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, đến giây phút cuối cùng mới đạt được điều mình mong muốn.
Những thứ có được quá dễ dàng thì bị coi thường, dễ lấy dễ buông cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ khi mình từng cố gắng thì mới có thể cảm thấy đau lòng, cho dù không đau lòng vì thứ đó thì cũng đau lòng vì tâm huyết, nỗ lực lúc ấy của mình.
Nhưng chuyện này không thể làm khó coi như vậy.
Trong quá trình Sùng Văn Đế đi săn, đương nhiên hắn rất mong con mồi đá người trong lòng đi, ngã vào vòng tay của mình để hắn tuyên bố thắng lợi.
Thế nhưng sau khi thuận lợi, d.ục v.ọng chinh phục được lấp đầy thì hắn sẽ bắt đầu chất vấn, chất vấn trái tim của con mồi vì sao lại dễ dãi như vậy. Sau này có phải cũng sẽ vứt bỏ hắn giống như vứt bỏ người yêu lúc trước hay không?
Cho nên người dễ thay đổi như nước chảy mây trôi không thể là nàng. Nàng muốn vì tình yêu của mình mà giữ vững trung trinh.
Chỉ là tuồng kịch này quá đặc sắc, quan trọng nhất chính là mọi người đều phải giữ đúng vai trò của mình, không thể "thoát vai".
Nếu bị người khác đánh cắp cơ mật thì sẽ sinh ra vô số biến số không thể ngờ. Nàng là một tỳ nữ bé nhỏ thì sao có thể thao túng thế cục một cách chính xác giữa các nhân vật lớn như vậy.
Mà hiện tại, nàng phải làm sao?
Trong nháy mắt, Tập Hồng Nhụy nhớ lại chuyện đau lòng của hai kiếp một lần nữa.
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, kêu khóc không ra hơi về phía Đức Nhân: "Ta… Ta không muốn nhảy sông đâu… Ta… Ta chỉ khóc một lát thôi… Hu…"
Lúc Đức Nhân chạy tới thì trông thấy cảnh này.
Trên bờ dương liễu, mỹ nhân mặc áo lụa mỏng khóc thút thít trong màn sương đêm. Khuôn mặt trắng nõn của nàng dính đầy nước mắt, lóe lên ánh sáng rực rỡ dưới ánh trăng nhưng khí chất mỹ nhân vẫn là khí chất mỹ nhân. Từng giọt nước mắt to rơi xuống cũng giống như nước hoa, càng rơi càng khiến cho người ta đau lòng.
Đức Nhân chạy bước nhỏ tới chỗ nàng rồi đưa khăn tay sạch sẽ ra xoa lên mặt nàng, si mê nói: "Ôi ôi ôi, Hồng cô nương, người có uất ức gì thì cứ nói với lão nô chứ đừng khóc làm xấu khuôn mặt nhỏ này! Nếu không đừng bảo là lão gia của bọn ta mà chính lão nô cũng cảm thấy khó chịu trong lòng!"
Tập Hồng Nhụy nâng hai mắt lên nhìn hắn ta, tuy đẫm lệ đến mức mơ màng nhưng lại xinh đẹp như cánh hoa, ngón tay cũng duỗi ra nắm lấy khăn tay của hắn ta.
Cuối cùng nàng không nói gì mà chỉ dựa lên vai trái của hắn ta, ôm lấy cánh tay hắn ta khóc òa lên.
Ôi ôi ôi!
Cái dựa nhẹ nhàng này khiến cho xương cốt già cỗi của Đức Nhân mềm đi.
Hắn ta kìm lòng không được mà vươn đôi tay béo không thấy nếp nhăn ra, muốn ôm vai mỹ nhân nhưng lúc này Sùng Văn Đế lại đi đến.
Đức Nhân lập tức khựng tay lại rồi nặn ra hai giọt nước mắt, cao giọng than khóc thảm thiết với Sùng Văn Đế: "Hoàng lão gia! Ngài nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ? Hồng cô nương khóc đến mức này rồi, lão nô khuyên như thế nào cũng không được!"
Sùng Văn Đế thấy dáng vẻ khóc sướt mướt của Đức Nhân thì lập tức cảm thấy ghét bỏ. Không hổ là thiến nô không có phía dưới*. Vào những lúc quan trọng lại giống như một lão nương, không hề giúp được việc gì cả…
*Ý nói là hoạn quan… mất phần dưới
Nam nhân chân chính Sùng Văn Đế lập tức sinh ra mấy phần khí phách của nam tử hắn. Hắn thư thả đi tới, sau khi ổn định lại hơi thở hồng hộc thì bình tĩnh nhìn về phía "hai mẹ con".
"Xảy ra chuyện gì? Mau nói cho Hoàng lão gia nghe xem!"
"Ừm ừm ừm…"
Tập Hồng Nhụy lại ghé lên vai Đức Nhân, càng khóc càng lớn. Nàng khóc cho đến tận khi xương cốt của hai nam nhân ở đó xốp giòn.
Kiếp trước nàng là một tiểu nha đầu nhưng Phủ Tướng quân chỉ lớn bằng bàn tay, sau đó lại đến phủ Thái tử cũng như thế. Nàng giống như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy được vùng trời màu xanh trên đỉnh đầu.
Mà sống lại một kiếp, nàng mới biết được bầu trời bên ngoài rộng lớn đến cỡ nào, sau một ngọn núi thì còn có biết bao nhiêu ngọn núi khác.
Nàng không thể có kiến thức hạn hẹp giống như trước đó, hoàn toàn không hề biết gì về thế giới này. Cho đến khi tai họa ngập đầu cũng không biết mình đắc tội với vị thần tiên nào.
Cho nên bất kể là bán hàng ở Linh Lung Các hay là tiếp tế cho Tống quả phụ thì nàng đều để xúc tu của mình lan xa hơn một chút, càng nhiều người biết càng tốt. 
Cho nên nàng biết Đức Nhân công công, thái giám được Hoàng đế coi trọng nhất có vô số dinh thự trong thành Đại Lương cũng như là vô số tài sản cùng với mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp.
Một nam nhân không có phía dưới thì còn cần nữ nhân làm gì?
Đơn giản chính là giống Bùi Tam ở kiếp trước. Nếu mất đi tôn nghiêm ở một nơi thì phải được bù đắp ở một nơi khác.
Nhưng đối với nơi ở dưới kia của hắn ta, bất kể có bù thế nào thì cũng không thể có lại. Thế nên hắn ta chỉ có thể lao vào cơ thể của tiểu cô nương, dùng cơ thể tràn đầy sức sống của các nàng để mang lại cho mình cảm giác thứ đó vẫn còn.
Hắn ta không trọn vẹn như thế thì sao có thể ngăn mình không sinh ra vọng tưởng không nên có đối với một nữ nhân trẻ tuổi, xinh đẹp, thuần khiết, hơn nữa lại còn là người của Hoàng đế chứ?
Tập Hồng Nhụy khóc rất lâu mới đứng dậy, khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn về phía hai nam nhân: "Hắn... Hắn lêu lổng với nữ nhân khác…"
Đôi mắt to hình tam giác của Đức Nhân nhìn sang, sau đó lập tức khóc lóc thảm thiết theo nàng: "Ôi!"
"Hắn còn hung dữ với ta…"
"Ôi trời! Lẽ nào lại làm vậy!"
"Hắn còn đuổi ta đi!"
"Ôi ôi! Đúng là quá đáng! Lão nô nghe không nổi nữa rồi!"
"Hu hu hu! Ta không sống nổi nữa! Ngươi đừng kéo ta!"
"Ôi ôi, tiểu tổ tông, ta không dám!"
"Ngươi đừng kéo ta!"
...
Sùng Văn Đế nhìn tình huống rối bời này thì đau cả đầu. Mặc dù phi tần của hắn nhiều vô kể nhưng chưa từng có một ai dám làm càn trước mặt hắn như thế.
Câu tiểu tổ tông này của Đức Nhân thật sự khảm vào tim hắn. Cũng không phải chỉ là một tiểu tổ tông!
Hai nam nhân dỗ tiểu tổ tông này rất lâu, cuối cùng lại dỗ tiểu tổ tông này lên xe.
Trên xe, Tập Hồng Nhụy cứ khóc mãi, khóc cho đến tận khi thở không nổi nữa thì mới chịu ngừng.
Thấy cuối cùng nàng cũng không khóc nữa thì mấy nam nhân ở đó không khỏi sinh ra cảm giác được giải thoát.
Đức Nhân vén màn lên, đau lòng nói: "Chuyện cũng đã như vậy rồi. Hồng cô nương, chi bằng đêm nay đến chỗ ở hẻm Hỏa Giáp của lão gia bọn ta ở một đêm đi!"
Sùng Văn Đế nghe xong thì liên tục đồng ý, không hổ là con giun trong bụng hắn, biết rõ hắn nghĩ như thế nào!
Tập Hồng Nhụy thút thít, bả vai run rẩy nhưng vẫn kiên định mở miệng: "Không... Không muốn..."
Những người khác: …
"Tại sao?"
Tập Hồng Nhụy lại muốn khóc, nghẹn ngào nói: "Ta… Ta muốn đến Linh Lung Các… Chờ Bùi Tam xin lỗi ta!"
Những người khác: Hả?
Tần Hành Triều vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà mở miệng: "Hồng cô nương, chuyện đã như vậy rồi mà người còn chờ hắn xin lỗi sao?"
Tập Hồng Nhụy lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên rồi. Hắn làm sai thì sao lại không xin lỗi ta?"
Tần Hành Triều: ...
Hắn ta thử thăm dò hỏi: "Nếu hắn không xin lỗi thì sao?"
Tập Hồng Nhụy nghe xong thì càng tức giận hơn: "Hắn dám? Nếu hắn không xin lỗi ta thì cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn!"
Những người khác: ...
Cho nên... Ngươi còn định tha thứ cho hắn sao?
Bà cô, dọc đường đi ngươi còn khóc sướt mướt như thế làm gì?
Những người khác đều kinh ngạc nhưng Tập Hồng Nhụy không thèm để ý đến lời khuyên của họ. Nàng nhất định phải về Linh Lung Các.
Sùng Văn Đế đưa mắt nhìn Tập Hồng Nhụy lên lầu. Đợi khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất, hắn mới nổi giận đùng đùng phất tay áo: "Hồi cung!"
Đi vài bước, hắn lại quay đầu, mặt không biến sắc nhìn về phía Tần Hành Triều: "Ngươi phái người đi theo!"
"Rõ!"
Chờ khi ngồi lên xe ngựa, Đức Nhân cung kính chuẩn bị một chén trà dâng lên trước mặt Sùng Văn Đế. Hắn uống một ngụm trà thì mới nguôi giận, tâm trạng dễ chịu hơn một chút.
Chuyện ngày hôm nay sao lại khiến cho người ta bực bội như vậy chứ?
Đức Nhân nheo mắt nhìn vẻ mặt Sùng Văn Đế rồi đột nhiên che ống tay áo, bật cười thành tiếng.
Sùng Văn Đế liếc hắn ta, nheo mắt hỏi: "Lão già, cười cái gì?"
Đức Nhân vội vàng buông tay áo xuống rồi cung kính bái một cái. Có điều nhìn mặt Sùng Văn Đế, hắn ta lại nhịn không được mà bật cười: "Chủ tử, nô tài cười ngài đấy ạ. Đường đường là Cửu Ngũ Chí Tôn mà lại bị một tiểu ny tử tóm lấy. Phải chăng ngài bắt đầu ghen bóng ghen gió như đám phàm phu tục tử rồi?"
Sùng Văn Đế đập chén trà bên cạnh hắn ta rồi nổi giận mắng: "Nói bậy cái gì đó?"
Đức Nhân giả vờ né một chút, miệng thì xin tha nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: "Được được được, là nô tài nhiều chuyện. Vậy ngài thấy nên sắp xếp cho Hồng nương nương thế nào đây?"
Sùng Văn Đế trừng mắt liếc hắn ta một cái nhưng không có phản bác. Dù sao thứ mà hắn muốn thì chưa từng vuột khỏi tay.
"Chuyện hôm nay, bất kể là trong hay ngoài cung thì cũng không được nói một chữ. Nếu chuyện của cô* hỏng thì cô sẽ lấy đầu của ngươi!"
*Tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Đức Nhân sợ hãi vội đáp: "Rõ thưa chủ tử, mọi thứ cứ giao cho nô tài!"
Sùng Văn Đế hài lòng gật đầu rồi tựa vào gối chợp mắt.
Cho đến lúc này hắn mới phản ứng được, hôm nay mình đã đi bao xa nhưng có nháo nhào thế nào thì hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi. Quả thật giống như được quay lại làm một đứa nhóc trẻ tuổi một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Sùng Văn Đế nhịn không được mà cười hiểu ý một tiếng. Sau khi tức giận buồn bực, không hiểu sao trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác ngọt ngào khó tả.
"Chờ trở về thì đem đồ trên xe chia cho nương nương các cung, mấy ngày này trẫm không qua đó. Thật sự là bị tiểu nha đầu kia lừa nên mới mua nhiều đồ vô dụng như vậy…"
"Rõ!"
Đức Nhân cười nịnh đồng ý rồi liền ngậm chặt miệng, cho Sùng Văn Đế một không gian yên tĩnh để hắn tận hưởng dư vị.
Mà trong lúc yên tĩnh, sau khi hắn buông tấm màn to kia xuống thì cũng không nhịn được mà bày ra vẻ mặt say mê giống Sùng Văn Đế.
...
Lúc cái kiệu nhỏ bé đặt xuống đất thì có một nhóm người đi tới, đi đầu có một tiểu thái giám nằm rạp trên mặt đất làm đệm thịt người, mấy người khác thì ba chân bốn cẳng xốc màn lên, đặt khăn lụa màu trắng lên cánh tay, nịnh nọt nói: "Cha nuôi… Nào…"
Đức Nhân mở to mắt, nhìn khăn lụa sạch sẽ trên tay tiểu thái giám một cái rồi mới đặt tay lên, giẫm lên người phía dưới để bước xuống kiệu.
Mấy người tiền hô hậu ủng đỡ Đức Nhân vào nhà, phía sau cửa có một hàng nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đi ra cùng nhau hành lễ, mềm mại kêu một tiếng: "Lão gia…"
"Ừm..." Đức Nhân lười biếng đáp một tiếng rồi bị các nàng kéo vào cửa.
Một đám tỳ nữ cởi áo, rửa tay giúp hắn, sau đó còn dâng trà rót nước, cuối cùng còn có cả tỳ nữ lắc lư bưng nước rửa chân đi vào. Nàng ta kính cẩn nghe theo mà quỳ xuống, sau đó ngón tay thon dài đặt chân hắn ta vào chậu rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Đức Nhân nhấp một ngụm trà thơm rồi rũ mắt, vươn tay nắm lấy cằm của nữ tử.
Nữ tử có dung mạo đẹp như liễu rũ trong gió. Lúc giương mắt, nàng ta còn mang theo vài phần quyến rũ tự nhiên.
Bàn tay to lớn của Đức Nhân v.uốt ve khuôn mặt trắng nõn, quyến rũ của nữ tử khiến khuôn mặt nàng ta ửng hồng, để lộ ra vẻ mặt thẹn thùng. Nàng ta nghiêng đầu, ngại ngùng nói: "Lão gia, hôm nay lúc ngài không có ở đây có rất nhiều quý nhân đến tìm ngài. Thái tử Thụy Vương niệm ân tình của ngài nên lại đưa tới mấy khế đất, nô tỳ không biết xử trí như thế nào cho tốt. Ngài nói xem nô tỳ nên làm gì bây giờ?"
Đức Nhân nghe vậy thì híp mắt. Mắt hắn vốn đã nhỏ, sau khi híp lại thì không hề lộ ra dù chỉ một cái nhìn.
Trông mặt mũi hắn ta hiền lành như Bồ Tát nhưng liếc mắt nhìn qua lại khiến cho người ta không rét mà run. Nữ tử kia thấy vật thì lập tức thu lại lời nói, giương mắt lên nhìn hắn ta với vẻ vô cùng hoảng sợ.
Đức Nhân v.uốt ve khóe mắt của nàng ta, không nặng không nhẹ hỏi: "Ngươi sợ gia à?"
Nữ tử liền vội vàng lắc đầu, hoảng sợ nói: "Nô tỳ không dám!"
"Ha ha…"
Đức Nhân cười lanh lảnh một tiếng, khuôn mặt to chất thành một đống: "Sợ là đúng rồi!"
Nữ tử: ...
Đức Nhân nhặt móng tay được cắt tỉa cẩn thận rồi đâm lên mặt nàng ta, lạnh lùng nói: "Ngươi tiến vào phủ của gia thì chính là người của gia. Nếu lại nhớ đến chủ cũ, đặt tâm tư lên người kia thì gia sẽ khiến cho ngươi không thể làm người được…"
Trong mắt nữ tử toàn là nước mắt, ngay cả khóc cũng không dám khóc mà chỉ có thể cố gắng lắc đầu: "Nô tỳ không dám... Nô tỳ không dám… Trong lòng nô tỳ chỉ có lão gia thôi!"
"Hừ…"
Lúc này Đức Nhân mới đẩy nàng ta sang một bên, mặc cho nàng ta khóc lăn ra đất.
Hắn ta lại nâng chén trà lên, cười giễu nói: "Thái tử Thụy Vương thì sao? Mặc cho hắn là long tử long tôn thì cũng muốn ngửi lòng bàn chân của lão gia ta. Mấy cái khế đất chính xác giống như đuổi ăn mày. Về sau trong phủ của ta, không ai được nhắc đến nữa."
Mấy người được Đức Nhân cưng chiều đều là người được thái tử Thụy Vương đưa đến. Các nàng nghe vậy thì đều nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống: "Nô tỳ đã rõ!"
"Đứng lên đi!"
Đức Nhân ung dung mở miệng rồi buông chén trà xuống, nói với mỹ nữ bên cạnh: "Bóp vai cho gia!"
"Rõ!"
Tỳ nữ vội vàng đứng dậy duỗi ngón tay thon dài ra, không nặng không nhẹ đặt lên vai hắn ta.
Đức Nhân nhắm mắt lại, gật gù đắc ý hưởng thụ giờ phút an nhàn này.
Trong một khoảnh khắc, mí mắt dày của hắn ta hé mở, ánh mắt rơi vào bàn tay trắng nõn nà của tỳ nữ.
Đột nhiên hắn cầm lấy bàn tay của tỳ nữ rồi ra sức ngửi lấy như heo ngoạm thức ăn.
Nữ tự đột nhiên bị túm lấy không kiềm chế được mà run rẩy nhưng vẫn cố hết sức ôm hắn ta, kêu một tiếng: "Gia…"
Đức Nhân ngửi rất lâu nhưng không tìm thấy mùi hương mà mình muốn nên không tránh khỏi có hơi mất hứng.
Hắn ta vung tay móc một tấm khăn từ trong ngực ra rồi dùng hết sức mà ngửi, cuối cùng cảm thấy như muốn mất hồn mất vía.
Hắn ta vò khăn thành một cục rồi đặt lên ngực, say mê nhớ về thiếu nữ nhẹ nhàng trong màn sương đêm kia. 
Sao lại thơm như vậy nhỉ?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.