Tập Hồng Nhụy chậc một tiếng. Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo thế không biết.
Nhưng nàng vẫn để bút xuống, trừng to mắt nhìn Bùi Tam rồi lại nhìn sang Ngưng Mộng: "Sao các ngươi lại kéo nhau tới đây?"
Bùi Tam hoàn toàn không để ý tới lời nói của nàng mà tức giận đến mức sắp phát điên.
Ánh mắt hắn ta rơi trên người Tập Hồng Nhụy, nhìn lụa là gấm vóc cùng với trâm cài tóc đầy trên đầu nàng, hơn nữa khi nàng nhấc tay còn để lộ mấy cái vòng tay bạc va vào nhau kêu leng keng.
Dáng vẻ này trông còn xinh đẹp hơn hoa khôi trong hoa lâu. Một nô tỳ sao có thể có được những thứ này? Thời gian qua nàng đã làm gì vậy hả?!
Uổng công cho hắn ta lo lắng cho nàng mấy ngày nay, vậy mà nàng lại ở đây cắm sừng hắn ta!
Bùi Tam đang tức giận nên không hề do dự gì mà muốn kéo Tập Hồng Nhụy đi ngay lập tức: "Đi theo ta!"
Tống quả phụ thấy tình hình không ổn thì vội vàng chắn trước người nàng: "Bùi lang quân, có gì từ từ nói…"
Bùi Tam xoay người tát nàng ấy một cái khiến nàng ấy ngã lăn ra đất: "Mụ già kia, chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của ngươi đấy!"
Trông thấy bà chủ bị đánh thì trong quán lập tức trở nên xôn xao. Tập Hồng Nhụy thấy vậy thì cuối cùng cũng nổi giận tát hắn ta một bạt tay: "Ngươi điên rồi!"
Bùi Tam xoa một bên má đi đánh, đáy mắt trở nên đỏ bừng: "Đồ đê tiện, ngươi còn dám đánh ta sao?"
Nói xong hắn ta lại giơ tay muốn kéo Tập Hồng Nhụy ra ngoài.
Tập Hồng Nhụy trợn mắt, đưa tay rút cây trâm cực kỳ sắc bén ở trên đầu ra rồi hét lớn: "Tần Hành Triều!"
Ngay khi nàng vừa gọi thì Tần Hành Triều cũng lập tức lao ra ngoài túm lấy bả vai Bùi Tam rồi kéo hắn ta xuống.
Tuy Tần Hành Triều là người đọc sách nhưng lại cao lớn vạm vỡ, sức cũng mạnh ngang cả một đám người. Nhìn thấy thân thể như mình đồng da sắt cùng với bội đao trên eo Tần Hành Triều, cuối cùng Bùi Tam mới tỉnh táo được một chút.
Hắn ta tức giận chất vấn: "Mấy ngày nay ngươi đã làm gì hả?"
Tập Hồng Nhụy cũng tức giận nhìn hắn ta: "Liên quan gì tới ngươi? Không phải lúc trước ngươi thông đồng với bọn hắn đuổi ta đi sao?"
"Tại sao ta đuổi ngươi trong lòng người không rõ sao?"
"Tại sao? Vậy ngươi nói thử xem! Tại sao hả?"
Hắn ta cảm thấy mấy ngày nay mình vô cùng phẫn nộ, cùng có vô số điều để chỉ trích nhưng khi hắn ta hé môi muốn nói thì lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Hắn cố gắng tìm vũ khí sắc bén nhất nhưng nghĩ đến mức moi ruột moi gan mà cũng chẳng thể tìm được gì.
Bởi vì khoảng thời gian Tập Hồng Nhụy rời đi, hắn ta vẫn luôn có cảm giác trịch thượng với nàng. Hắn ta cũng nghĩ tới lúc Tập Hồng Nhụy buồn bã quay về vô số lần, khi đó mình sẽ dùng lời vừa đấm vừa xoa như thế nào để áp đảo nàng.
Nhưng những lời đó đều không thích hợp với khung cảnh bừng bừng lửa giận như hiện tại. Thế nên hắn ta chỉ biết há hốc mồm, không thể nói thành lời nên bị Tập Hồng Nhụy giành quyền nói trước.
Khi đôi mắt Tập Hồng Nhụy dịu xuống thì lệ lại tuôn trào, nàng chỉ về phía hắn ta, run giọng nói: "Ngươi và đồ đê tiện kia nhân lúc không có ta mà thông đồng làm bậy thì cũng thôi đi, vậy mà ngươi và nàng ta còn xa lánh ép ta rời khỏi Linh Lung Các khiến cho ta phải ở bên ngoài cả đêm. Ta ở bên ngoài nhiều ngày như vậy mà ngươi cũng không đi tìm ta dù một lần, ngươi không hề quan tâm đến sống chết của ta!"
"Vất vả lắm ta mới gặp được thím Tống tốt bụng, nàng thấy ta đáng thương không có chỗ ở thì giữ ta ở lại đây. Vậy mà ngươi mới vừa đến thì ra tay đánh nàng, có phải ta chết ở ngoài mới vừa lòng ngươi không?"
Nói đến đây, cuối cùng Bùi Tam cũng nhớ lại câu chuyện. Hắn ta chỉ vào y phục của Tập Hồng Nhụy rồi tức giận mắng: "Vậy trang phục trên người ngươi là như thế nào? Nếu ngươi không phóng túng thì sao kiếm được nhiều tiền như vậy?
"Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Đây là khi ta cứu mạng biểu cô nương, được biểu cô nương thưởng cho. Là ta nhận được một cách quang minh chính đại chứ không như ngươi, đến bây giờ vẫn giữ đồ đê tiện đó ở bên cạnh!"
Ngưng Mộng nghe vậy thì tiến lên một bước đỡ Bùi Tam, sau đó miễn cưỡng nói: "Hồng cô nương, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần đây? Ta và Bùi lang quân không có gì cả, ngươi…"
Tập Hồng Nhụy lại cắt ngang lời nàng ta, cười nhạo nói: "Nhưng thật ra là ngươi muốn có. Bùi Tam bị mù nên mới coi trọng kẻ quái dị như ngươi!"
"Ha!"
Tiết mục hai nữ tử tranh giành một nam tử đặc sắc như thế khiến cho đám người vốn đang nhìn nhau lại lập tức nổi hứng hóng chuyện.
Ngưng Mộng chợt im lặng, sau đó hơi đau lòng mà dựa vào vai Bùi Tam.
Bùi Tam nhìn Ngưng Mộng yếu đuối và Tập Hồng Nhụy giương nanh múa vuốt thì cảm giác thất bại và tức giận bị biến thành ác ý. Hắn ta kéo Ngưng Mộng vào lòng, sau đó gằn giọng nói từng chữ một: "Là ông đây bị mù nên mới coi trọng ngươi!"
Trong lúc nhất thời, cả Ngưng Mộng và Tập Hồng Nhụy đều đứng đờ tại chỗ.
Ngưng Mộng được sủng ái mà lo sợ, còn Tập Hồng Nhụy lại như bị sét đánh mà chết trân tại chỗ. Sau đó nàng điên cuồng mà hét lên: "Ngươi nói cái gì?"
Lúc này trong mắt Bùi Tam toàn là ác ý: "Ta nói, ngươi chính là kỹ nữ!"
"Ngươi cho rằng mọi người xum xoe bên cạnh ngươi là vì ngươi đẹp sao? Không phải! Là vì ngươi thấp kém! Cho ngươi một chút ân huệ nhỏ là có thể mua được ngươi!"
"Ngươi cho rằng tất cả mọi người ở bên cạnh nghe lời ngươi sai bảo là vì ngươi có bản lĩnh lớn sao? Không phải! Là vì mọi người đều biết ngươi là kẻ ngấm ngầm mưu tính."
"Ngươi l.ỗ m.ãng, ph.óng đ.ãng, không an phận, trong đầu toàn là ý đồ hãm hại người khác. Ngươi có biết không? Sau này ngươi quay về thì tất cả mọi người đều sẽ cười nhạo ngươi!"
Lồng ngực Tập Hồng Nhụy phập phồng kịch liệt giống như hoàn toàn không ngờ, người yêu đã từng nghe lời mình tuyệt đối giờ lại có thể nói ra những lời làm tổn thương trái tim mình như thế.
Nàng suy sụp òa khóc: "Ngươi cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
Thế nhưng Bùi Tam lại không chịu buông tha: "Cút thì cút! Nhưng ngươi phải trả lại những thứ mà trước kia ta mua cho ngươi."
Tập Hồng Nhụy khó tin mà trừng to mắt. Nàng ngây người một hồi lâu rồi cởi một cái vòng tay ném cho hắn ta: "Này! Ai cần đồ của ngươi chứ? Trả lại hết cho ngươi! Không cần phải thối lại!"
Bùi Tam thở phì phò nhặt lấy chiếc vòng trên mặt đất rồi ôm Ngưng Mộng xoay người rời đi.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, hắn ta lại xoay người nói: "Ta sẽ không giúp ngươi bao che chuyện ngươi tự ý rời khỏi cửa tiệm nữa. Ngươi tự lựa lời giải thích với thái tử phi đi!"
Tập Hồng Nhụy bước lên mấy bước, vừa lại thẹn vừa xấu hổ khiến nàng gục xuống đất mà khóc. Tập Lục Yên thấy vậy thì bước tới đỡ lấy nàng, lo lắng gọi: "Tỷ tỷ..."
Tống quả phụ bị tát không thương tiếc nên cả khuôn mặt đều sưng lên nhưng lúc ở nhà, nàng ấy cũng thường hay bị đánh nên cũng nhanh chóng tỉnh táo mà đi đến đỡ Tập Hồng Nhụy lên: "Cô nương không sao chứ?"
Nàng đương nhiên không sao rồi, dù sau người bị đánh cũng đâu phải là nàng…
Nhìn thấy dấu tay trên mặt Tống quả phụ, Tập Hồng Nhụy vô cùng tức giận. Bùi Tam, đây là ngươi tự tìm đường chết!
Kiếp trước cũng như thế.
Sau khi nàng rơi xuống vực sâu thì Bùi Tam cũng thuận tay đưa tới vô số lưỡi dao nghiền nát da thịt người ta như thế nhưng rốt cuộc nàng đã làm chuyện gì không thể tha thứ với hắn ta?
Là bởi vì ngày đó ngày nàng khinh miệt từ hôn làm tổn thương lòng tự tôn của Bùi đại nhân sao?
Nhưng hắn ta có nhớ trước khi nàng nói ra những lời làm tổn thương lòng tự tôn của người khác thì Bùi đại nhân, cao nhân nổi danh đánh giá kỹ nữ trong sách đã dành cho nàng bao nhiêu lời lẽ khinh thường và ánh mắt miệt thị không?
Chẳng lẽ chỉ có Bùi đại nhân có tư cách trịch thượng làm nhục nàng, còn người bị coi là kỹ nữ như nàng lại không được làm nhục hắn ta sao?
Đắt thật đấy! Lòng tự tôn của Bùi đại nhân đáng để một kỹ nữ phải bị nghiền nát để trả giá.
Ngươi đã xem ta là kỹ nữ thì cũng phải biết, một khi kỹ nữ đã mất hết tự tôn thì có thể làm bất cứ chuyện gì!
Tập Hồng Nhụy tựa vào ngực Tống quả phụ, dường như sắp ngất tới nơi nhưng nàng vẫn cố cầu xin: "Thím Tống, xin thím hãy thương tiếc ta! Xin thím hãy đến phủ thái tử mua ta về, kiếp này ta sẽ làm trâu làm ngựa đáp đền đại ân đại đức của thím."
Đối với Bùi Tam, ban đầu Tống quả phụ cũng khuyên can nàng giảng hòa nhưng thấy chuyện xảy ra hôm nay, nàng ấy cũng hiểu ra. Nàng ấy ôm chặt lấy nàng, an ủi: "Được được được, thím mua ngươi!"
Cuối cùng Tập Hồng Nhụy cũng không chịu nổi nữa mà bắt lấy cánh tay của nàng ấy, òa khóc nức nở: "Đi ngay bây giờ! Đi ngay bây giờ đi!"
Tần Hành Triều nhanh chóng đi ra ngoài lấy xe ngựa, còn Tống quả phụ thì lật đật lấy hết gia sản theo rồi đỡ nàng đi ra ngoài.
Tập Lục Yên muốn đuổi theo nhưng lại bị Mị Nhi kéo lại.
Nàng ấy cũng là nô tỳ của Phủ tướng quân. Nếu tra kỹ thì tội che giấu nô tỳ bỏ trốn là tội lớn, bị phát hiện thì sẽ càng rắc rối hơn.
Đương nhiên Mị Nhi cũng biết Hoàng lão gia là ai nên về cơ bản, nàng ấy cũng không lo lắng lắm.
Sau khi miễn phí cho thực khách và giải tán quần chúng thì nàng ấy lập tức về nhà thông báo cho "Hoàng lão gia" đến.
...
Bùi Tam nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, chẳng được bao lâu sau đã thấy Tần Hành Triều đánh xe ngựa chạy tới.
Bùi Tam chợt sững sờ.
Vừa rồi hắn ta tức giận đến mức không thèm để ý đến người xung quanh. Sao bây giờ hắn ta lại cảm thấy người này hơi quen mắt nhỉ?
Ngay lúc hắn ta đang suy nghĩ thì Tập Hồng Nhụy thò đầu từ trong xe ngựa ra, oán hận mà nhìn hắn ta: "Bùi Tam! Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì từ nay ta sẽ rời khỏi phủ thái tử, không dính líu gì tới ngươi nữa!"
Bùi Tam đang muốn tức giận thì đột nhiên ngẩn ra, có phải nàng đến phủ thái tử là muốn cáo trạng với thái tử phi không?
Đợi đã! Nếu nàng nói nhảm thì thái tử phi sẽ nghĩ hắn ta là người như thế nào chứ?
Hắn ta vừa muốn đuổi theo nàng vừa thét lên: "Ngươi đứng lại đây!"
Tập Hồng Nhụy lại không hề để ý đến hắn ta mà oán hận rời đi.
Ngưng Mộng thấy vậy thì níu tay hắn ta: "Chúng ta cũng quay lại đi!"
Nàng ta muốn kiểm soát quyền phát biểu trong tay mình.
Bùi Tam thấy Ngưng Mộng bình tĩnh thì như tìm được chỗ dựa, sau đó hai người lập tức quay lại.
Nhưng mà khi bọn hắn chạy đến thì hiển nhiên mọi chuyện đều đã kết thúc.
Tập Hồng Nhụy đang quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể với Lâm Oản: "Tiểu thư, xin tiểu thư nể tình mấy năm nay nô tỳ không có công lao cũng có khổ lao mà bán nô tỳ đi đi…"
Tống quả phụ cùng quỳ trên mặt đất dập đầu, yếu ớt nói: "Dân phụ sẵn lòng mua nha đầu này, xin quý nhân ra giá…"
Lâm Oản thản nhiên nhìn về phía Tập Hồng Nhụy, không biết nàng đang giở trò quỷ quái gì.
Không phải nàng vẫn luôn mơ ước được làm di nương sao, sao bây giờ lại sẵn lòng rời khỏi phủ thái tử?
Nhưng mà ý muốn ban đầu của cô ta cũng chính là loại bỏ nha đầu này khỏi đội của mình, bây giờ nàng còn chủ động yêu cầu bị bán thì thật sự rất hợp ý cô ta. Thế nên cô ta vui vẻ mà đồng ý, cũng chỉ nhận một trăm lượng.
Tống quả phụ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù gần đây mở quán tốn rất nhiều chi phí nhưng vẫn còn dư rất nhiều. Nàng ấy lấy hai thỏi vàng ròng từ trong ngực ra rồi cung kính dâng lên.
Lâm Oản thấy vậy nhíu mày. Mặc dù một trăm lượng bạc không phải là nhiều nhưng vàng thì không phải ai cũng có. Phụ nhân này mặc y phục thô ráp mà lại có thể lấy ra hai thỏi vàng một cách nhẹ nhàng thì chắc chắn là bà tử của nhà giàu nào đó.
Chẳng trách Tập Hồng Nhụy lại chấp nhận rời khỏi phủ, hóa ra là đã trèo lên cành cây cao hơn.
Nhìn thấy Tập Hồng Nhụy chẳng có gì ngoài vẻ đẹp rẻ tiền cùng với đôi mắt vẫn luôn tràn ngập d.ục v.ọng, cô ta không kiềm chế được mà thở dài.
Trong xã hội phong kiến ăn thịt người này, rồi nàng sẽ phải trả giá đắt cho dã tâm nông cạn của mình.
Cô ta không thể cứu nàng nên chỉ có thể nhìn nàng sa đọa.
Tập Hồng Nhụy: ...
Có ai nói cho nàng biết rốt cuộc nữ chính đang suy nghĩ cái gì không?
Chỉ đơn giản là vài ánh mắt đáng thương thì đã có thể rung động trái tim của cô ta rồi sao?
Quả nhiên bất kể kiếp trước hay kiếp này, trong sách hay ngoài sách thì nữ chính vẫn luôn có bản lĩnh đó, chính là…
Làm ít chuyện xấu nhất nhưng lại gây ra hận thù sâu sắc nhất!
Tập Hồng Nhụy dập đầu xuống đất, không dám ngẩng lên dù một chút vì sợ khi ngẩng đầu thì sự oán hận không thể che giấu của nàng sẽ bộc lộ ra ngoài.
Kỳ lạ thật! Nàng có thể mỉm cười tính kế rõ ràng với Bùi Tam nhưng khi đối đối diện với nữ chính giống như quần chúng đang vui cười, rõ ràng là vung nắm đấm nhưng đến cùng lại không biết nên đấm đấm ai hai quyền!
Năm ngón tay bám trên sàn nhà nổi gân xanh, Lâm Oản thản nhiên nhìn dáng vẻ không hề chịu thua của nàng rồi gọi bà tử thân cận lấy khế văn thân thể của nàng ra.
Để thoát khỏi thân phận nô lệ thì phải bấm báo với quan phủ, phải qua thẩm tra và điều kiện hà khắc, hơn nữa ba đời không được phép làm chuyện hèn mọn.
Nhưng đây chỉ là bán trao tay nên một tay giao tiền, một tay giao hàng là được.
Lâm Oản cầm khế văn thân thể của nàng rồi thản nhiên nói: "Chúng ta từng là chú tớ, vốn dĩ ta định đợi đến khi ngươi xuất giá sẽ giao khế văn cho ngươi nhưng ngươi đã có ý khác thì cũng là ai có chí nấy."
"Chỉ là bên ngoài Vương phủ chưa chắc là Cực Lạc Tịnh Thổ mà ngươi tưởng tượng. Hy vọng ngươi sẽ trân trọng, tự giải quyết cho tốt."
Tập Hồng Nhụy chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chủ tử của nàng.
Ban đầu hẳn là nên giả vờ vui đến phát khóc thế nhưng khi đối mắt với nữ chính, nàng thật sự không thể khóc được.
Thế là nàng giơ tay lên, vô cùng bình tĩnh mà nhận lấy xấp giấy kia, ánh mắt nhìn nữ chính không hề có một gợn sóng: "Nô tỳ tạ ơn chủ tử!"
Lâm Oản nhíu mày, vừa trèo lên cành cao thì không coi cô ta ra gì nữa sao?
Cô ta chợt cúi đầu cười khẽ.
Không quan trọng, cứ để cho nha đầu đó mơ tưởng đi!
...
Tập Hồng Nhụy cầm khế văn trong tay rồi trực tiếp rời đi.
Hóa ra thứ liên quan đến vận mệnh của nàng chỉ là mấy tờ giấy mỏng manh như vậy.
Lúc nàng vừa ra ngoài thì Bùi Tam và Ngưng Mộng đã chạy tới.
Tập Hồng Nhụy nhìn hai người bọn hắn một cái rồi mỉm cười, sau khi nàng giơ mấy tờ giấy kia lên cùng với nụ cười giễu thì lập tức rời đi ngay.
Bùi Tam thấy vậy thì tức muốn bể phổi, sau đó đuổi theo nàng bằng mọi giá.
Khi trông thấy bóng lưng rời đi không hề do dự của Tập Hồng Nhụy, hắn ta nhịn không được mà giận dữ hét lớn: "Đứng lại! Ngươi rời đi thì đừng hòng quay về nữa!"
Tập Hồng Nhụy quay đầu, không khỏi cảm thấy tức cười. Sao nàng lại muốn quay về chứ, chẳng lẽ đây là nơi tốt đẹp gì sao?
Nhưng lời ra khỏi miệng nàng lại là: "Đương nhiên, từ nay về sau ngươi cũng đừng mong nhìn thấy ta nữa!"
Hai mắt Bùi Tam đỏ như máu, hắn ta nói: "Ngươi đang uy hiếp ai đấy? Ngươi cho rằng người khác rất thích ngươi sao? Kẻ tham vọng cao, số mệnh đều mỏng như tờ giấy. Một ngày nào đó bị chơi hỏng rồi thì ngươi còn thối hơn cả bùn đất!"
Tập Hồng Nhụy nhìn hắn ta với lồng ngực phập phồng: "Bùi Tam, nhớ kỹ những lời mà ngươi nói hôm nay cho ta! Tần Hành Triều!"
Bùi Tam đang muốn đáp lại thì chợt nhớ ra gì đó.
Tập Hồng Nhụy dám làm loạn với hắn ta như thế thì chắc chắn đã trèo lên cành cao nhưng sao nàng không nhìn thử xem, một nô tỳ thấp kém thì có thể mơ mộng hão huyền được bao lâu?
Hắn ta sẵn lòng o bế nàng thì nàng nghĩ nam nhân khác cũng sẽ như vậy sao?
Chỉ có được khuôn mặt đê hèn, sớm tối làm đồ chơi cho nam nhân thì sau khi bị chơi chán, bị ném ra đường thì chó còn không cần!
Hắn ta muốn giải tỏa hết tất cả mọi ác ý trong lòng nhưng lúc này Tần Hành Triều lại đến đây.
Bùi Tam khựng lại, cảm giác quen thuộc khó hiểu lại dâng lên.
Tần Hành Triều trực tiếp lướt ngang qua hắn ta rồi đi về phía Tập Hồng Nhụy, thậm chí còn thản nhiên lườm hắn ta một cái.
Cái ánh mắt này tuyệt đối không giống một tôi tớ bình thường. Trái tim của Bùi Tam bỗng chốc trở nên bén nhọn rồi co thành một nắm.
Hắn ta đã từng gặp Tần Hành Triều ở đâu rồi thì phải. Bùi Tam nhanh chóng đuổi theo ra bên ngoài, tim cũng đập nhanh như đánh trống. Hắn ta luôn cảm thấy thứ gì đó bị xem nhẹ đang đâm vào tim hắn ta từng cái một.
Khi nhìn thấy Tần Hành Triều duỗi cánh tay mạnh mẽ ra trước mặt Tập Hồng Nhụy rồi thấp giọng nói: "Cô nương, mời lên xe!"
Lúc này như có một đợt sấm lớn vang dội cả bầu trơid.
Đột nhiên hắn ta nhớ tới hôm Hoàng đế cải trang đến phủ, trên dưới Mãn phủ đều cung kính cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào long nhan.
Hắn ta là tôi tớ bên cạnh thái tử gia, cũng có thể nghe được tiếng bội đao vang lên loảng xoảng khi thị vệ đeo đao bước xuống xe.
Bùi Tam không kìm lòng được mà nghĩ, làm thị vệ cho Hoàng đế vinh quang thật!
Thị vệ kia nhảy xuống xe rồi cung kính duỗi cánh tay cường tráng của mình ra, thấp giọng nói: "Mời bệ hạ xuống kiệu!"
Giọng nói trong trí nhớ cũng giống như giống nói của hiện tại, chúng hòa vào nhau rồi vây lấy đầu của Bùi Tam khiến cho hắn ta hoa mắt chóng mắt.
Hắn ta chạy bán sống bán chết đuổi theo xe ngựa đến một dinh thự kín đáo. Hai người đang chạy vội từ trong cửa ra lại khiến cho hắn ta chết đứng.
Thậm chí Sùng Văn Đế còn không chờ Đức Nhân đỡ mà vội vàng bước xuống bậc thềm rồi đưa tay đỡ Tập Hồng Nhụy: "Hồng Nhi!"
Tập Hồng Nhụy thất thần bước xuống xe ngựa. Khi trông thấy hắn, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa mà bật khóc.
Nàng nghẹn ngào nói: "Tại sao… Mỗi lần khi ta vô cùng xui xẻo… thì ngài lại đều ở đây…"
Sùng Văn Đế kéo nàng vào lòng. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật lại bẩn giống như con vật nhỏ của nàng, hắn vô cùng đau lòng: "Đương nhiên là vì những lúc Hồng Nhi khổ sở, Hoàng lão gia đều mong có thể ở bên cạnh ngươi!"