Edit : Hằng Nguyễn
🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫
Chương 276 – Sao cậu lại đỏ lên vậy?
Cửa lều mở ra phát ra âm thanh loạch xoạch.
Hắc Đào siết chặt bàn tay đang che môi Bạch Liễu, thì thầm vào tai hắn: "Tới rồi."
Ánh mắt Bạch Liễu di chuyển, lướt qua vài chướng ngại vật trước tầm mắt, rơi xuống giày của người vừa bước vào lều —— đó là một đôi giày đạo cụ được chế tác rất tinh xảo.
Hắc Đào dự đoán quả không sai, đồng đội của y đã tới.
Có người lẩm bẩm: "Tên Hắc Đào này ấy thế mà ném xác chết thu thập được ở đây?"
"Nghịch Thần, anh thấy thế nào?"
Nghịch Thần nhìn quanh quất, mở miệng: "Chắc là cậu ta chuẩn bị chọn nơi này làm cứ điểm."
Bạch Liễu đang trốn dưới gầm giường híp mắt —— giọng nói của người tên Nghịch Thần này là một âm thanh cơ học do AI tổng hợp, rất giống với giọng nói của con người, nếu không nghe cẩn thận thì sẽ không biết.
Nhưng trong số các trò chơi mà Bạch Liễu đã làm cũng có dùng loại kỹ thuật ghép này, gần như giống hệt với giọng nói của Nghịch Thần, Bạch Liễu vừa nghe xong nháy mắt đã nhận ra ——
Người này đã sử dụng giọng nói tổng hợp trước mặt đồng đội của mình, chứ không phải giọng nói nguyên bản của anh ta.
Hắn ngẩng đầu nhìn về trước, cố gắng quan sát khuôn mặt Nghịch Thần, Hắc Đào phía sau lại càng siết chặt hơn, nhưng cuối cùng Bạch Liễu vẫn nhìn thấy được khuôn mặt Nghịch Thần đang đi tới mép giường.
Đó là một khuôn mặt mờ nhạt rất khó nhận ra, ngay cả một tuyển thủ chuyên nghiệp giỏi ghi nhớ các đặc điểm trên khuôn mặt như Bạch Liễu cũng cần phải nhìn chằm chằm hai hoặc ba giây, mới miễn cưỡng nhớ được khuôn mặt này.
——Nhưng nếu lần sau gặp lại, Bạch Liễu cũng không chắc có thể lập tức phân biệt được Nghịch Thần là ai.
Các đặc điểm trên khuôn mặt người này rất bình thường và mơ hồ.
Có cảm giác đã được bàn tay con người điều chỉnh can thiệp vào giống như giọng nói của anh ta.
Nghịch Thần đứng ở mép giường không bao lâu, liền dẫn theo đội viên khác xoay người rời đi: "Có lẽ Hắc Đào đã tìm được căn cứ tốt hơn, từ bỏ cái này ......"
"Nhưng y không mang theo xác chết nào......"
"... Chắc cậu ta đã phát hiện được xác chết có điểm cao hơn trên đường chạy trốn nên đã vứt xác chết cũ ở đây, cũng không phải là lần đầu tiên cậu ta làm như vậy ......"
Một nhóm người vừa thảo luận vừa bước ra khỏi lều.
Nhưng Hắc Đào vẫn giữ chặt bả vai Bạch Liễu không nhúc nhích, như đang chờ đợi gì đó, chưa vội chui ra ngoài.