Thời gian chờ đợi chậm rãi trôi qua, Tô Viễn dứt khoát cầm di
động tải vê một trò chơi tên là Lãng Tử Giang Hồ, không nghĩ tới
vừa đi vào trò chơi đụng phải trùm đầu tiên trong miệng liền toát
ra một câu như vậy.
Đang lúc Tô Viễn suy nghĩ tìm dịch vụ khách hàng cho một bình
luận kém.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sương mù dày đặc bao phủ tất cả
phụ cận này dần dần chuyển sang màu đen.
Không, không phải sương mù dày đặc biến thành màu đen, mà là
phạm vi sương mù bị áp chế, xung quanh giống như thoáng cái
tiến vào buổi tối, hơn nữa hết thảy trước mắt đang nhanh chóng
biến mất trong tâm mắt.
Mảnh đêm tối kia phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy.
Quỷ gõ cửa đến rồi.
Quỷ gõ cửa rất có thể là là người quản lý bưu điện quỷ.
Mà bà lão kia cũng có thể là ngự quỷ giả sống từ thời kỳ dân
quốc đến bây giờ mới chết, nếu là khi còn sống, có lẽ rất có thể
sẽ biết tên gọi của đối phương.
Kéo dài nửa giờ liên tục phát lại lời nguyên, toàn bộ sương mù
bao phủ phạm vi người và quỷ đều nghe thấy tiếng gõ cửa,
nguyền rủa truyền ra, quỷ gõ cửa xuất hiện ở chỗ này là chuyện
rất bình thường.
Điêu duy nhất khiến Tô Viễn bất an chính là cấp bậc khủng bố
của bà lão kia, nếu cấp bậc linh dị quá cao, như vậy rất có thể
quỷ vực gõ cửa quỷ không thể mang nó đi.
Như vậy phỏng chừng đến lúc đó chỉ sợ mình Tô Viễn phải chống
đỡ.
Chờ đợi chính là một công việc hao phí kiên nhãn, Tô Viễn mở to
quỷ nhãn quan sát động tĩnh bên trong, nghiêm túc mà nói,
sương mù cũng không biến mất mà chỉ là bị quỷ gõ cửa mang
vào trong quỷ vực của nó.
Mỗi một quỷ vực của lệ quỷ đều không giống nhau, thể hiện ra
năng lực đều khác nhau, ví dụ như quỷ vực của quỷ gõ cửa có
thể mang theo lệ quỷ khác cùng nhau rời đi.
Tô Viễn không tùy tiện tiến vào quỷ vực của quỷ gõ cửa, tuy rằng
quỷ nhãn sẽ không bị hắc ám trong quỷ vực đối phương cản trở
nhưng cũng không thể nhìn thấu toàn bộ quỷ vực, cho nên hắn
chỉ có thể chờ, kiên nhẫn chờ đợi một kết quả.
Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, hắn đều đã chuẩn bị tốt
ra tay.
Ước chừng lại trôi qua nửa giờ, bóng tối dân dân biến mất, quỷ
nhãn lại nhìn trộm động tính bên trong nhưng mà lúc trước bị
sương mù bao phủ, giờ phút này một mảnh yên tĩnh, nhìn không
ra chút dị thường nào.
"Bị quỷ gõ cửa đưa đi rồi sao?"
Tô Viễn chần chừ một lát, nếu thật sự là như thế, vậy thật không
thể tốt hơn, vừa đỡ gây phiên toái cho hắn lại hoàn mỹ hoàn
thành thỉnh cầu của Triệu Kiến Quốc, quả thực là nhất cử lưỡng
tiện.
Về phần cuối cùng gõ cửa quỷ sẽ đi đâu, vậy thì không liên quan
đến hắn, đèn nhà ai nhà nấy rạng.
Nếu như nhớ không lầm, cuối cùng quỷ gõ cửa hình như bị đưa
đến quốc đảo?
Quản ông ta ư? Chỉ cần không gây họa cho thành phố Tân Hải là
được.
Tô Viễn hài lòng khẽ gật đầu, kế tiếp chính là thu dọn kết cục
nhưng cũng không tới lượt hắn quan tâm, chỉ gọi một cuộc điện
thoại, chốc lát sau sẽ nhanh chóng có người đến.
Mấy chiếc xe cảnh sát inh ỏi chạy tới từ các con đường, không
tuân thủ quy tắc giao thông, rất có thể trực tiếp vượt đèn đỏ phi
tới, nhanh chóng dừng ở trước mặt Tô Viễn.
Đại khái chỉ tốn mười phút, tốc độ xuất cảnh rất nhanh, nếu như
không phải sự kiện linh dị, phỏng chừng tốc độ xử lý sẽ rất
nhanh, rất đáng tiếc người bình thường không giúp ích được
trong sự kiện linh dị.
Tô Viễn âm thâm nghĩ, hắn thấy người đi trước có chút quen mắt,
nếu như nhớ không lầm, sự kiện ban đầu, người phong tỏa bệnh
viện đứng ở phía trước chính là hắn.
Người nọ nhìn qua mới ba mươi tuổi, vốn nên là lúc tràn đầy tỉnh
lực, nhưng giờ phút này hắn vừa xuống xe hắn lại vẻ mặt nghiêm
túc và nghiêm trọng, không thể che nổi vẻ mệt mỏi trên mặt.
Trong lúc Tô Viễn đánh giá anh ta, Lý Quốc Minh cũng đang cẩn
thận quan sát Tô Viễn, nói thật, tuổi của đối phương ngoài tưởng
tượng của anh ta, điều này làm cho anh ta không khỏi nhớ tới
đứa con trai mình đang học đại học. Tuổi tác giữa hai người
tương đương nhau, chỉ khác nhau một điểm là trên mặt người
trước mắt này có thêm một chút trưởng thành mà bạn bè cùng
trang lứa không có.
Chắc hẳn hắn ta cũng là nhân viên đặc thù như Cảnh sát hình sự
Chu Băng.
Lý Quốc Minh nghĩ như vậy, sau đó hành lễ với Tô Viễn nói:
"Thưa cậu, dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, chúng tôi nghe
theo chỉ huy của cậu."
Tô Viễn hơi gật đầu, hắn cũng không có ý định tiếp xúc quá nhiều
với những người này, tuy rằng trách nhiệm khác nhau. "Nguy
hiểm đã gân như đã được loại bỏ, kế tiếp nên làm như thế nào
thì anh cứ làm như thế, dựa theo quy trình mà làm. Nếu còn có
tình huống đặc thù nào thì gọi điện thoại cho tôi, đúng rồi, trong
nhà xác của bệnh viện có một cái bao làm bằng vàng, mặc kệ túi
có động tính gì, ngàn vạn lân không thể. mở ra, trực tiếp báo cáo
cho người phía trên để bọn họ cho người đến nhận, những
chuyện khác cũng cứ tiến hành như thường, tôi đi trước đây.