Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 167: Miếu thờ (2)



Đang lúc bọn họ thở phào nhẹ nhõm, trong phòng đột nhiên một
giọng nói bình thản vang lên:
"Tôi đã vào rồi."
Trong nháy mắt cửa phòng bị mở ra, quỷ vực của hắn đã thâm
nhập vào, sau đó hắn thay đổi vị trí của mình rồi xuất hiện trong
phòng.
Vẻ mặt Tô Viễn không chút thay đổi nhìn cô gái trên mặt đất, và
mấy tên đàn ông vẫn chưa mặc xong quần áo, hắn cũng hiểu rõ
vừa rồi trong phòng xảy ra chuyện gì.
Hiển nhiên không phải là chuyện khoái trá gì, có người một khi
mất đi trói buộc trật tự xã hội sẽ biến thành dã thú, suy đồi đạo
đức, táng tận lương tâm, nghe theo dục vọng tà ác và vặn vẹo,
hiển nhiên chính là mấy tên bại hoại trước mắt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại người này sinh ra đã như thế,
trời sinh hạ đẳng.
Đối mặt với khách không mời đột nhiên xuất hiện, lúc này có
người móc ra một khẩu súng nhắm ngay Tô Viễn.
Thật sự là một đám người đáng thương.
Nhìn khẩu súng lục kia, rõ ràng là không trộn lẫn nguyên liệu
vàng, giờ phút này ngay cả súng trộn lẫn vàng cũng chưa chắc có
thể làm hắn bị thương, chứ đừng nói đến thứ bình thường này,
dùng để uy hiếp người bình thường thì còn được.
Tô Viễn khinh miệt nhìn những người này một cái nói: "Tôi vẫn
cảm thấy, sở dĩ con người có thể đứng ở trên đầu tất cả sinh vật
trên Trái Đất câu này, một là bởi vì có đủ trí tuệ, hai là có điểm
mấu chốt của bản thân, ba là không thẹn với lòng, không sa đọa
cũng không tha hóa.
"Tuy rằng tôi cũng không phải là người tốt gì. Nhưng trong mắt
tôi, mấy người cũng không xứng làm người.
Hắn nói tiếng Trung Quốc nên đương nhiên đám người nước
ngoài này đều nghe không hiểu, nhưng nghe không hiểu cũng
không sao, Tô Viễn cũng không định nói nhảm với cùng bọn họ.
Ngay sau đó, tóc quỷ vốn vắt ngang eo hắn nhanh chóng bắt đầu
lan tràn, rất nhanh liên buông xuống sàn nhà, hơn nữa còn chưa
dừng lại, sợi tóc màu đen giống như vật sống vặn vẹo, rất nhanh
đã trải đây toàn bộ gian phòng.
Tình huống quỷ dị này, đám người nhất thời sợ ngây người,
nhưng bản năng cầu sinh vẫn còn, tiếp sau đó mấy tia lửa và
tiếng "pằng pằng” vang lên, nhưng mà viên đạn lại bị một bóng
dáng quỷ dị đứng lên ngăn tr. "Đệch, đây là quái vật gì vậy!"
"Bắn đi! Mau bắn đi!"
Sau vài tiếng kêu hoảng sợ, trong tóc quỷ trải đầy trên mặt đất
phảng phất tôn tại thứ gì đó đáng sợ, trực tiếp kéo bọn họ vào
trong sợi tóc.
Những sợi tóc nhúc nhích như vật sống, chỉ thấy vị trí mấy người
vừa rồi đứng lại quỷ dị xuất hiện thêm mấy cái túi rỗng, trong túi
trống không ngừng phồng lên, phảng phất bên trong có thứ gì đó
muốn giấy giụa đi ra.
Đáng tiếc tất cả đều là vô ích, thậm chí ngay cả kêu thảm thiết
cũng không có, mọi thứ đều bị tóc quỷ cắn nuốt hầu như không
còn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, tóc quỷ lại nhúc
nhích co rút lại một lần nữa, nhưng mà lúc này đây, trong phòng
lại không còn bóng dáng của người khác.
Ngoại trừ người cô gái trông nửa sống nửa chết trên mặt đất.
"Còn có thể nói chuyện không? Có thể thì kêu một tiếng, tôi có
chút việc muốn hỏi cô."
Cô gái không nói một lời, nhưng lông ngực còn phập phồng, nói
thẳng ra là hai mắt cô ta trống rỗng xám xịt, một dáng vẻ không
còn gì luyến tiếc, giờ phút này nói không chừng cho dù có lệ quỷ
đang đứng trước mặt, có lẽ cô vẫn thờ ơ như vậy.
Tô Viễn khẽ lắc đầu, hắn đồng tình với những gì cô gái này gặp
phải, cũng chán ghét mấy tên ngoại quốc kia, cho nên mới trực
tiếp xuống tay tàn nhẫn, không để một người nào sống sót.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bởi vậy mà thương xót rồi thành
tai họa, nếu cô gái này không nói lời nào, tràn đây bộ dáng muốn
chết, vậy không bằng vừa vặn để hắn mượn dùng.
Đừng nghĩ lung tung, không phải dùng trên phương diện đó, dù
sao hình như cô gái này ngay cả chết cũng không sợ, chắc hẳn
cũng không ngại làm quỷ nô chứ.
Nghĩ tới đây, Tô Viễn trực tiếp dùng quỷ thủ bắt lấy tay cô gái, lực
lượng linh dị lập tức xâm nhập qua. Rất nhanh, một vết dấu tay
màu đen xám xịt, phảng phất Vĩnh viễn đều không thể lau rửa
sạch xuất hiện trên cổ tay cô gái.
Quỷ nô không thể phản kháng mệnh lệnh của quỷ chủ, gieo dấu
ấn quỷ nô có nghĩa là cô gái này sẽ không thể từ chối mệnh lệnh
của Tô Viễn.
"Nói cho tôi biết ở nơi này còn có tất cả bao nhiêu người sống?”
Mặc dù vẻ mặt cô gái mờ mịt, nhưng dưới mệnh lệnh của Tô
Viễn, lại không tự chủ được mở miệng.
Ngôn ngữ cũng không phải là sở trường của Tô Viễn, trong lúc
giao tiếp vấp váp, hắn vừa nói mò vừa đoán cũng hiểu được một
chút.
Mảnh đất linh dị này đúng là không đơn giản, lối ra và lối vào
cũng không phải chỉ có một, hắn nghi ngờ nó thông với rất nhiều
địa phương quỷ dị cổ quái. Ví dụ như cô gái này, cô ta vô tình tiến
vào nơi này từ một khách sạn nào đó ở nước ngoài, nhưng mà
sau khi vào đây, cũng không tìm được đường ra ngoài nữa.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.