Sống trong hoàn cảnh khủng khiếp này trong một thời gian dài,
tinh thân của anh ta đã xuất hiện một số vấn đề.
"Muốn chết thì cùng chết, tất cả mọi người cùng nhau chết, một
người cũng đừng mong sống!"
Tô Viễn cũng rất đồng tình với những người bình thường đã lạc
vào khu vực linh d|.
Tuy rằng người da trắng kia là người đáng thương, nhưng cũng
không có nghĩa là Tô Viễn có thể dễ dàng tha thứ cho những
người này có thể dùng súng chĩa vào mình.
Cho dù nghe không hiểu những người này nói, nhưng tình huống
trước mắt vẫn có thể nhìn ra.
Hắn bị người ta chĩa súng vào, đây là một loại uy hiếp.
Đại khái là bởi vì bọn họ cho rằng mình muốn chạy trốn, không
muốn dẫn bọn họ rời khỏi nơi này.
"Tôi đồng tình với tình cảnh của anh, nhưng cũng không đồng
nghĩa với việc tôi có thể dung túng anh cầm vũ khí chĩa vào tôi."
Tô Viễn lạnh lùng nói: "Người lúc trước dám cầm súng chĩa vào
tôi, hiện tại cỏ trên mộ đã cao bằng anh rồi." À... Phải, anh chàng
chĩa súng vào hắn lân trước, họ đã bị bón quỷ cho ăn rồi.
Tô Viễn lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi cho anh một cơ hội, ném súng
xuống, nếu không tôi sẽ giết chết anh."
Hắn nói tiếng Trung Quốc, vê phần người da trắng này có thể
nghe hiểu hay không, vậy thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ
của hắn.
Mà người đàn ông Trương Phương Bình lúc đầu giao tiếp với Tô
Viễn lại nghe hiểu ý, ông ta vội vàng phiên dịch : 'Steve, mau vứt
súng đi, anh làm như vậy không giải quyết được vấn đề gì mà chỉ
mang đến phiên toái lớn hơn, hắn và chúng ta không giống nhau,
hắn không phải là người bình thường.
Những người có thể sống đến bây giờ ít nhiêu cũng có chút nhãn
lực.
Người nước ngoài này đầu óc không bình thường, nhưng Trương
Phương Bình là bình thường, trong lòng ông ta hiểu rỡ, người
trước mắt này dám không kiêng nể gì như thế đi đi lại ở nơi đáng
sợ này, khẳng định không giống bình thường.
Không, nghĩ cũng đừng nghị, trừ phi tên này chịu thành thật dẫn
tao rời khỏi nơi này, nếu không tao sẽ bắn một phát nổ tung đầu
hắn. Không có gì hiệu quả hơn câm súng uy hiếp, mấy người ngu
xuẩn các ngươi sẽ không hiểu."
Chàng trai tên Steve này cố chấp nói, cũng không nghe toàn bộ
lời người khác giải thích, anh ta cho rằng Tô Viễn trước mắt nhất
định sẽ ngoan ngoãn dẫn mình rời đi dưới sự uy hiếp của vũ lực.
Tô Viễn thấy những người bọn họ kịch liệt tranh cãi, cũng hiểu rõ
bọn họ giao tiếp thất bại.
Người trước mắt cũng không nghe theo người khác khuyên can,
lúc này cũng không do dự, ngay sau đó súng trong tay anh ta quỷ
dị xuất hiện trong tay Tô Viễn. Đó là quỷ vực.
Tô Viễn dùng quỷ vực thay đổi vị trí súng, dùng nó đổi thành điện
thoại di động của mình, sau đó nhắm vào người da trắng vừa rồi
dùng súng nhắm ngay mình.
"Đệch!" Người da trắng tức giận mắng.
Thấy tình huống này, Trương Phương Bình cao giọng nói: Chờ đã,
xin dừng tay!"
"Pằng !"
Một tiếng súng vang lên, người da trắng vẫn mang vẻ mặt mờ mịt
hoang mang khó hiểu ngã xuống vũng máu, trên trán hắn xuất
hiện một cái lỗ, chất lỏng màu đỏ trắng đang không ngừng chảy
ra, thân thể cao lớn ngã trên mặt đất, khẽ run rẩy sau đó rất
nhanh đã bất động.
Vẻ mặt Tô Viễn lạnh nhạt ném súng lục xuống đất, giống như làm
một chuyện nhỏ không quan trọng.
“Ta đã cho anh ta cơ hội.
Thay đổi đột ngột như vậy.
Những người khác ở gân đó nhất thời trợn tròn mắt, bọn họ nhìn
Tô Viễn vẫn bình tĩnh trước mặt, lại nhìn người da trắng đã ngã
xuống đất bất động, trong lúc nhất thời đều sững sờ tại chỗ, tình
cảnh an tĩnh lại.
Dường như giống như sợ vì vậy mà khiến Tô Viễn tức giận,
Trương Phương Bình cắn răng nói: "Chúng tôi đã khuyên anh ấy,
nhưng vô dụng, cậu biết đấy, chúng tôi chỉ muốn sống sót."
"Tôi biết" Tô Viễn quay đầu nhìn ông ta một cái: 'Cho nên bây giờ
ông mới có thể đứng nói chuyện với tôi.
Hắn cũng không trách tội trên người những người khác.
Ai làm người đó chịu, Tô Viễn trong lòng tính rất rõ ràng.
Trương Phương Bình nghe vậy, bỗng nhiên toàn thân cảm thấy
lạnh lẽếo.
Chàng trai trước mắt này thật sự quá đáng sợ, lãnh khốc giống
như là ma quỷ đi ra khỏi địa ngục, thủ đoạn chưa từng nghe thấy
kia, làm cho người ta không rét mà run. Phải biết rằng, vừa rồi
không ai có thể thấy rõ khẩu súng trên tay Steve chạy đến tay đối
phương như thế nào.
"Chúng tôi chỉ là muốn sống sót mà thôi, muốn sống sót rời khỏi
nơi này..."
Trương Phương Bình lấy hết dũng khí nói với Tô Viễn, lại nói tiếp
cũng buồn cười, nếu là luận tuổi tác, ông ta còn lớn hơn nhiều so
với Tô Viễn, nhưng mà hôm nay nói chuyện lại vâng vâng dạ dạ,
thật giống như thân phận hai người đổi lại.
không có gì cả, đây là một gian phòng không có lệ quỷ ở.
Sau khi xác nhận nhiều lần, Tô Viễn đóng cửa phòng lại, sau đó
chuẩn bị lấy biển số nhà.