Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 207: Tô Viễn tỉnh lại (1)



Đaul
Đau quái!
Đâu đau quái
Giấc mơ kỳ cục đầy tiếng nói nhanh chóng bị tan vỡ, bên tai đầy
nỉ non không cách nào nghe rõ ràng, như thể có một sự tồn tại
không thể diễn tả được từ vực sâu đang nhìn chằm chằm vào
hắn.
Tô Viễn chỉ cảm thấy đầu đau dị thường, giống như bị người
dùng gậy hung hăng đánh một cái, cảm giác bị đánh nát vụn.
Rít... Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Viễn muốn xoay người,
muốn che đầu, muốn ngồi dậy, nhưng hoàn toàn không cách nào
động tay động chân, thân thể tựa hồ mất đi khống chế.
Hắn đang mơ sao?
Hay là quỷ áp giường...
Liệu có xuất hiện tình huống hắn tưởng mình đang tỉnh nhưng
thực tế vẫn đang ngủ...
Tô Viễn từng có kinh nghiệm quỷ áp giường kiệt lực tập trung ý
chí, định triệt để thoát khỏi bóng tối và ảo giác xiêng xích.
Nhưng mà, dưới trạng thái này, ý chí luôn lơ lửng giống như
sương khói, khó có thể khống chế, khó có thể thu nạp, dù hắn có
cố gắng thế nào, tư duy vẫn không nhịn được phát tán, nổi lên
tạp niệm.
Bỗng nhiên, hắn giống như nghe được một giọng nói ấm áp của
một người phụ nữ, thân thiết nói:
"Vạn Điền, mau tỉnh lại, nên đứng lên uống thuốc rồi!"
Vạn Điền?
Vạn Điền là ai?
Nghĩa là nhà có một cánh đồng lớn sao?
Trái tim thực sự rộng lớn!
Tô Viễn mông lung nghĩ, nhưng câu nói sau đó làm cho hắn rất
không vui, bởi vì lúc Võ Đại Lang bị độc chết, vợ hắn đã nói như
Vậy. Đó là ai vậy?
Ai đang cho hắn uống thuốc!
Hắn không uống, tôi sẽ không uống nói
Nhưng còn chưa kịp phản kháng, hắn chỉ cảm thấy môi tựa hồ
đụng phải thứ gì đó cứng rắn, ngay sau đó một mùi vừa đắng
vừa chát còn tản ra mùi lạ đã bị rót vào trong miệng mình!
Cứu tôi!
Tôi sẽ bị đầu độc!
"Vạn Điền, Vạn Điền!"
"Anh đã thấy tốt hơn chưa? Đừng để tôi lo lắng”, giọng nữ dịu
dàng nói.
Tôi nói tôi không phải Vạn Điền! Vạn Điền là ai? Nói đến cũng kỳ
quái, sau khi thứ vừa đắng vừa chát vừa khó uống bị rót vào
trong bụng, Tô Viễn phát hiện mình có thể động.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, ngay sau đó cả người chấn động.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn đang ở đâu? Làm thế nào hắn
đột nhiên xuất hiện ở đây?
Cô gái bên cạnh hắn thấy thế, không khỏi thân thiết mà lo lắng
nhìn hắn nói: "Vạn Điền, anh thấy thế nào? Anh không sao chứ?”
Cô ta là ai?
Tô Viễn hồ nghi nhìn cô gái này, dung mạo cô gái này cũng không
quá xinh đẹp, búi tóc sau đầu, làn da có chút thô ráp, ngũ quan
đoan chính, chỉ là nhìn qua ôn nhu uyển chuyển làm cho người ta
có một loại khí chất ngọc bích, cô mặc một bộ sườn xám màu
hoa, mang theo phong cách thời kỳ dân quốc.
Cô gái này mơ hồ làm cho người ta có một loại cảm giác quen
mắt, nhưng Tô Viễn lại nhớ không ra mình đã gặp qua nơi nào.
Nếu như nhớ không lâm, không phải hắn đang bổ sung mảnh
ghép sao?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ lại xuyên qua?
Đang lúc Tô Viễn suy nghĩ nguyên nhân, hắn đột nhiên cảm giác
thân thể mình tự động đậy, mở miệng nói: "Không có việc gì, tôi
tốt hơn rất nhiều."
Sau đó, trên mặt cô gái kia nhất thời lộ ra thần sắc vui mừng.
"Cám ơn trời đất, làm tôi lo lắng chết mất.
Mẹ kiếp! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Làm thế nào để hắn có thể thoát khỏi trạng thái kỳ lạ này?
Tô Viễn thử khống chế thân thể, lại phát hiện ở trạng thái này
căn bản bất lực, hắn thật giống như là đang lấy thân phận người
thứ ba bàng quan xem, chỉ có thể xem, không thể quấy nhiễu.
Đây không phải là cơ thể của chính mình.
Tô Viễn xác định bộ thân thể này không phải của mình, hình như
ý thức hắn tiến vào trong mộng cảnh, hơn nữa còn là trong mộng
cảnh của người khác, hiện tại hắn ở trên người một chàng trai tên
là Bặc Vạn Điền, quan sát hành vi của hắn.
Hắn cảm thấy mình như đang chơi trò chơi góc nhìn thư nhất.
Mà cô gái vừa rồi, Tô Viễn cũng biết cô ta là ai.
Cô ấy là Sở Nhân MỹiI
Là Sở Nhân Mỹ trước khi chết!
Lúc này cô vẫn còn tâm địa thiện lương, hơn nữa còn yêu người
đàn ông tên Bặc Vạn Điền này, từ biểu tình vui mừng trong lúc cô
trao đổi với đối phương, tựa hồ chỉ cân nhìn thấy chàng trai trước
mắt, cô sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ôi dì Mỹ ơi Cô nhìn nhầm người rồi!
Người khác không biết, nhưng Tô Viễn không có thể không rõ
ràng lắm, kỳ thật khi Sở Nhân Mỹ còn sống là diễn viên kịch
Quảng Đông, chồng là thầy giáo trong thôn, Bặc Vạn Điền, tuy
rằng sinh ra trong thư hương thế gia nhưng là kẻ câm thú, tâm
địa xấu xa.
Hắn vì đạt được mục đích nên kết hợp với thiên kim nhà giàu, bày
nên cái bẫy cô "thông dâm' để hại chết Sở Nhân Mỹ, để cho cô bị
người ta dùng đá ném chết, vứt thi thể vào núi hoang.
Đây chính là nguồn gốc bi kịch của dì Mỹ
Mà Sở Nhân Mỹ vốn hàm oan mà chết, sau khi chết biết được
chân tương thông qua người khác thì càng oán hận, oan hồn
không tan, trong vòng ba ngày hại chết gần một phần ba dân cư
trong thôn Hoàng Sơn, quả thực đáng sợi


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.