thành phố Đại Xương (1)
Không khó để nhận ra, những người như Lý Quân vẫn chiếm số
ít.
Tuy rằng anh ta cũng không phải người phụ trách, nhiệm vụ chủ
yếu là bảo vệ nhân tài đặc thù như Vương Tiểu Minh nhưng anh
ta cũng có một trái tim đầy chính nghĩa và thiện lương.
Lý Quân và đám người Chu Chính hoặc Đồng Thiến mới là đồng
loại hàng thật giá thật.
Triệu Kiến Quốc thấy thế một tay giữ chặt anh ta, nói:
Lý Quân, cậu đừng xúc động, thứ này không phải cứ liều mạng là
có thể giải quyết, Dương Gian còn đang cố gắng, chưa chắc
không có cơ hội. Hơn nữa cậu phải biết rằng, nếu cậu thật sự hy
sinh thì quỷ thân thể chạy ra, điều này sẽ càng thêm tôi tệ."
Lý Quân hiểu được đạo lý này, nhưng ý thức chính nghĩa của anh
ta quá mạnh, trách nhiệm trong người, ngoại trừ lấy mạng đi liều
mạng thì có thể làm được cái gì?
"Cấp trên đã sắp xếp như thế nào?”
Triệu Kiến Quốc nhìn Lý Quân tâm tình sa sút, thở dài một tiếng
nói:
"Bộ trưởng đã liên lạc với tổng bộ quốc tế, xem bọn họ có thể giải
quyết hay không, dù sao ở nước ngoài cũng từng có tiền lệ xảy ra
sự kiện linh dị cấp S, tuy rằng chưa giải quyết được, nhưng tốt
xấu gì cũng áp chế được."
"Vô dụng... Tâm tình Lý Quân trâm xuống.
"Bọn họ chỉ muốn nhìn trò cười bên này của chúng ta, coi như có
năng lực giải quyết cũng sẽ không giúp.
"Trả thêm một cái giá là có vài phần có thể, nhưng cho dù không
giữ được thành phố này cũng phải bảo vệ giáo sư, ông ta tuyệt
đối không thể chết ở chỗ này."
Triệu Kiến Quốc đè thanh âm nói. Dương Gian lưu lại một chút
đường lui, tôi đồng ý rồi, thời khắc mấu chốt tôi bảo cậu ta bảo
vệ giáo sư.
"Cái gì?
"Không rõ lắm, Dương Gian này tôi vẫn tin tưởng, cậu ta giống
như là một con sói cô độc, có bản lĩnh nên kiệt ngạo bất tuân, chỉ
có thể dựa theo tâm trạng cậu ta, nhưng ở trước mặt chuyện lớn
này cậu ta vẫn có chừng mực.
"... Tôi hiểu rồi."
"Chao ôi, cho dù anh ta bảo vệ giáo sư, tình huống này cũng làm
cho người ta đau đầu, chỉ sợ xác suất giải quyết chuyện này
không lớn, xem cấp trên nói như thế nào đi. Có lẽ lân này sẽ làm
cho tổng bộ bị tổn hại nặng nề, dù sao vai trò giáo sư quá quan
trọng, chúng ta phục tùng mệnh lệnh là được, nhớ không nên tự
mình rối loạn trận tuyến, mở rộng tổn thất.
Triệu Kiến Quốc vừa nói vừa nhìn anh ta rồi lại đứng thẳng ở nơi
đó nhìn thành phố Đại Xương, trong lòng nhịn không được thở
dài.
Làm sao ông ta không cảm thấy nghẹn khuất chứ.
Tốt xấu gì cũng có vị trí cao Ở tổng bộ, tiếp xúc nhiêu sự kiện linh
dị, làm sao nhịn được cái này trơ mắt nhìn một thành phố rơi vào
tay một con quỷ.
Nhưng sau khi gia nhập chỉ nhánh Á Châu, Triệu Kiến Quốc hiểu
rõ sâu sắc.
Thế giới này đã khác.
Đối mặt với những thứ quỷ quái này, liều mạng không giải quyết
được bất cứ chuyện gì, nói cho cùng sự kiện lần này chính là lúc
trước Chu Chính liều mạng lưu lại tai họa ngầm.
Nhưng điều này có thể đổ lỗi cho Chu Chính không?
Không, ông không thể.
Lúc trước Chu Chính cũng có lòng tốt mà lỡ gây ra chuyện này
thôi, cậu ta trung thành với chức trách của mình, chỉ là không
nghĩ tới để lại cục diện rối rắm sẽ biến thành như vậy.
Đang lúc ông ta nghĩ như vậy, bỗng nhiên Lý Quân cảnh giác
quay đầu, nhìn vê phía bên kia, đồng thời hét lớn:
"Ai là?" Người nào lại lén lút vậy, ra đây cho tôi
Có ai ở đó sao?
Triệu Kiến Quốc sửng sốt, xoay người, lại phát hiện phía sau cách
đó không xa xuất hiện một chàng trai ông chưa từng gặp, dáng
vẻ tuấn tú đẹp trai, tuổi tác không lớn, ăn mặc cũng rất chỉnh tê,
mà giờ phút này đang đứng ở phía sau mình cách đó không xa,
vẻ mặt tò mò nhìn khói mù màu xám xanh bao phủ toàn bộ thành
phố Đại Xương ngăn cách tất cả mọi người tiến vào.
Người tới chính là Tô Viễn, sau khi nhận được tin tức, hắn trực
tiếp sử dụng quỷ vực chạy tới nơi này, dùng tốc độ của quỷ vực
cũng không cân nhiều thời gian.
Sự kiện linh dị cấp S bộc phát ở thành phố Đại Xương nằm trong
toàn bộ quyển sách "khủng bố sống lại" có thể nói là cực kỳ quan
trọng, làm sao Tô Viễn có thể bỏ qua đây!
Nhưng mặc dù là sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chân
chính đối mặt với một màn này, hắn vẫn cảm thấy ngoài dự liệu!
Lệ quỷ thật sự là đáng sợ ! Nhưng trải qua sự kiện lần này,
Dương Gian hẳn là cũng chỉ có một bước quan trọng từ người
đến quỷ đi? Lý Quân không biết Tô Viễn là chuyện rất bình
thường nhưng Triệu Kiến Quốc không có khả năng không biết, bởi
vì trong tổng bộ có hồ sơ của đối phương, cho nên khi nhìn thấy
người này, Triệu Kiến Quốc không khỏi kinh ngạc kêu lên:
"Tô Viễn?"
Tô Viễn nghe tiếng tò mò nhìn qua, chỉ thấy hai người đàn ông
đang kề vai sát cánh đứng ở nơi đó, không hiểu sao lại làm cho
hắn cảm thấy có mùi GAY.
Nhìn qua hai người phỏng chừng là ba bốn mươi tuổi đúng
không?