Đó là một lão già mặc trường bào rộng thùng thình, dáng người
cao lớn, nhưng lại có vẻ rất gầy gò, làn da trên người nhăn nheo
màu nâu sẫm, mơ hồ có thể nhìn thấy thi ban loang lổ.
Lão già đi chân trần, không mang giày, quân áo trên người lão
không hợp với thời đại, đôi mắt lão trống rỗng đờ đẫn giống như
đang chịu thống khổ cực lớn.
Lão già cứ như vậy từ trong bóng tối sâu trong lối đi đi đi ra, hai
tay mỗi người nâng một cái bát, bên trong chén tựa hồ chứa
cơm. Cứ như vậy, lão già từ trong sâu bóng tối trong hành lang đi
ra, trên tay mỗi người bưng một cái bát, hình như là đựng cơm.
Hơn phân nửa không phải dùng để ăn, mà là một loại đạo cụ linh
dị nào đó, dùng để tang sự.
Dù sao lão này ngay cả thi ban cũng mọc ra rồi, không giống như
người còn có thể ăn hai chén cơm.
Mẹ kiếp, lão già này quả nhiên vẫn chưa chất...
Giờ này khắc này, thân kinh Tô Viễn cực căng thẳng, hắn nâng
cảnh giác tăng lên cao nhất, hơn nữa trong tay Sở Nhân Mỹ, cũng
đột nhiên xuất hiện thêm một cái định quan tài rỉ sét loang lổ, cái
đỉnh này bị tay áo dài của quỷ y màu lam che lấp, người ngoài
không cách nào nhìn thấy.
Tô Viễn đã chuẩn bị tốt, một khi lão già này có ý đồ ra tay, như
vậy hắn sẽ thẳng tay đóng đinh lão trước.
Năng lực xóa bỏ rất nghịch thiên, nhưng hắn cũng không tin, lão
già này có thể xóa bỏ Sở Nhân Mỹ lập tức.
Lúc Tô Viễn nhìn thấy lão già thì lão cũng phát hiện ra Tô Viễn,
nhưng mà vẻ mặt tê dại của lão cũng không thay đổi nhiều.
Lão cũng không giật mình hay tức giận với vị khách không mời
xuất hiện, thật giống như đối mặt với một người qua đường
không quan trọng, ánh mắt trống rỗng lạnh như băng của lão
nhìn Tô Viễn chăm chú, giống như đang quan sát hắn.
Tôn trọng nguyên tắc "địch bất động thì ta bất động, địch động
thủ thì ta ra tay”, Tô Viễn cũng không hành động thiếu suy nghĩ,
hắn cũng đang quan sát phản ứng của lão già.
Qua hồi lâu, lão già rốt cục mở miệng, thanh âm khàn khàn chói
tai, ngữ khí cứng ngắc, giống như đã lâu chưa từng trao đổi với
người khác.
"Ngươi là người quỷ?"
Nghe lão già nói như vậy, Tô Viễn không khỏi ngây ngẩn cả
người. Bởi vì đây không phải lần đầu hắn nghe thấy những lời
này, bao gồm cả giấy da người cũng thế, đều từng nói câu tương
tự.
Ý lão là sao? Chẳng lẽ bởi vì hắn trốn ở trong thân thể dì Mỹ nên
không nhận ra sao?
Tô Viễn suy nghĩ một chút, cũng không trả lời thành thật, bởi vì
thân bí mới có uy hiếp, có lẽ bởi vì không biết rõ ràng về hắn, cho
nên lão già mới không động thủ.
Có lẽ vì lý do này?
Nghĩ tới đây, Tô Viễn không trả lời: "Tôi đến đưa hương."
Đưa hương?
Lão già quay đầu nhìn vê phía vị trí sảnh sau, yên lặng gật đầu,
sau đó lão cứ như vậy xoay người đi vê phía sảnh sau, không
thèm để ý đến sự tồn tại của Tô Viễn.
Cứ thế là xong rồi?
Thấy tình huống này, Tô Viễn hơi sửng sốt, không nghĩ tới lão già
này lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng mà lão già cứng ngắc đi chưa được hai bước lại bỗng
nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tô Viễn, hai mắt đục ngâu kia lộ
ra tê dại và mệt mỏi khó hiểu, loại tê dại này không phải là không
hề có tình cảm, mà là tê dại sau khi chịu đủ tra tấn, tựa hồ lão
già này phải chịu rất nhiều tra tấn.
"Ta đã từng thấy nó..."
Nó? Ý lão là sao?
Tô Viễn hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, thứ lão nói
cũng không phải hắn, mà là Sở Nhân Mỹ hắn đang trốn!!
Trò đùa xuyên lục địa gì vậy!
Trong nháy mắt này, Tô Viễn không khỏi cảm thấy da đầu tê dại,
lông tóc toàn thân dựng hết lên, nội tâm bị kinh hách không nhẹ.
Sở Nhân Mỹ có nguồn gốc là xác chết lâu năm ở sơn thôn trong
tác phẩm điện ảnh, không biết hệ thống dùng đủ loại biện pháp
để đưa nó tới thế giới "khủng bố sống lại", mà bây giờ lão già này
lại nói lão đã từng gặp dì Mỹ, mẹ nó, thế này không phải là đùa
hắn sao?
Chẳng lẽ lão già này cũng là người xuyên việt? Lão cũng đã xem
một bộ phim của "sơn thôn lão thi 2
Một ý niệm ngớ ngẩn và hài hước lóe lên trong đầu hắn, nếu
không thể xác định, Tô Viễn thiếu chút nữa muốn hét lên: Đồng
chí, tổ chức cuối cùng cũng tìm được ông!
"Ông lão, lão thật biết đùa, tôi không nhịn nổi... Lão có thể cho
tôi biết lão đã thấy nó ở đâu không?
Lão già tự mình bưng chén đi vào hậu đường, chỉ chốc lát sau đã
có thanh âm truyên đến.
"Đã lâu lắm rồi... Rất lâu trước đây... Ở trong một cái hồ..."
Tức là sao?
Trong hồ?
Tô Viễn nhíu mày, không khỏi nghĩ đến một sự kiện linh dị cấp S.
Hồ quỷ!
Đây là một sự kiện linh dị cực kỳ đáng sợ, đến nay vẫn chưa
được giải quyết thuận lợi, thậm chí vê sau còn làm cho hai nhân
vật cấp đội trưởng ngã vào bên trong.
Mãi cho đến sau này phạm vi ảnh hưởng của hồ quỷ ngày càng
lớn, thậm chí còn lan đến mấy thành thị.