Mỗi người đều có bí mật của mình, lão cũng không ngoại lệ,
huống chỉ lão cũng sắp chết, cho dù biết thì có thể như thế nào.
Ánh sáng quỷ vực từ trên người Sở Nhân Mỹ hiện lên, trực tiếp
lan tràn về phía giếng trời, lúc này bởi vì không có áp chế, quỷ
vực rất dễ dàng đạt tới độ cao nhất định, giống như đột phá hạn
chế nào đó, Tô Viễn cảm giác quỷ vực của Sở Nhân Mỹ giống như
tiến vào một mảnh không gian khác.
Ngay sau đó, thân hình của hắn đột nhiên biến mất ở trong cổ
trạch. Sau khi hắn đi không bao lâu, lão già đi ra khỏi sân sau với
vẻ mặt mệt mỏi, lão đi đến trong đại sảnh, trực tiếp đi về phía
một trong hai cái ghế thái sư màu đen rồi ngồi trên đó, lão mệt
mỏi nhắm hai mắt lại giống như chìm trong giấc ngủ.
Tô Viễn nhẹ nhàng trôi nổi trên trời cao.
Dưới chân, là một thành phố rực rỡ ánh đèn.
Những tòa nhà gân đó đứng sừng sững, gió lạnh thổi qua giữa
các tòa nhà cao tâng, lay động thân thể hắn, hắn ở trong quỷ vực
và trong cơ thể của Sở Nhân Mỹ nên không cảm giác được rét
lạnh. Quả nhiên, thông qua giếng trời của cổ trạch, hắn đã rời
khỏi mảnh linh dị quỷ dị kia, trực tiếp trở lại trong thế giới thực.
"Để coi thử nơi này là nơi nào...
Tô Viễn lấy điện thoại di động ra xem định vị, chỉ thấy trên điện
thoại di động hiển thị vị trí của hắn lúc này: thành phố Đại Châu.
Trên cao gió lạnh nhưng Tô Viễn lại không bị ảnh hưởng chút
nào.
Đi ra khỏi vùng đất linh dị, thành phố Đại Châu lúc này vừa vặn là
ban đêm, dưới chân là ánh đèn neon rực rỡ, từ trên cao nhìn
xuống cũng rất có một khoái cảm không giải thích được.
"Trong nguyên tác viết không sai, giếng trời trong cổ trạch quả
thật có một con đường đi tới thế giới thực, khá thú vị, quả thật
không thể khinh thường những người thời dân quốc, thật không
rõ bọn họ làm ra thế nào."
So với những người thời Dân Quốc, trình độ ngự quỷ giả hiện đại
chỉ có thể nói là không thể theo kịp, chênh lệch quá lớn, đương
thời chỉ có một nhóm nhỏ ngự quỷ giả đứng đầu mới có thể đấu
với họ.
Những người thời dân quốc gần như đưa năng lực linh dị phát
triển đến đỉnh cao, hơn nữa hầu hết phương thức thu lệ quỷ của
bọn họ là dùng vật phẩm linh dị để hạn chế quỷ, chứ không phải
dùng tiên tài hống hách, không có nhân tính như tổng bộ, động
một chút liền lấy vàng ra giam giữ.
Nhưng không thể phủ nhận, những ngự quỷ giả hiện đại muốn
đuổi kịp thời dân quốc vẫn cần thời gian, kể cả Tô Viễn cũng vậy.
Nếu để cho hắn chống lại lão già vừa rồi, hắn thật sự không biết
mình có thể có mấy phần thắng.
Con đường phía trước còn xa, gánh nặng mà đường dài, vẫn cân
phải cố gắng...
Hiếm thấy, vào giờ khắc này Tô Viễn cũng cảm nhận được năng
lực bản thân không đủ.
Chung quy vẫn là thực lực không đủ mạnh, nếu hắn thật sự có
thể có thực lực đẩy ngang tất cả thì vừa rồi làm sao cân phải rụt
rè, không nói hai lời mà dùng nắm đấm giảng đạo lý, lại dùng linh
dị xâm lấn, đánh cắp trí nhớ của đối phương.
Hoặc là mạnh mẽ lái xe buýt đi, xem ai không vừa mắt thì đâm
vào kẻ đó, hắn cũng không tin lão già kia chẳng lẽ còn có thể xóa
bỏ cả xe buýt sao.
Vì vậy, tóm lại chỉ vì một lý do: hắn quá yếu.
Ngay khi Tô Viễn đang tự kiểm điểm sâu sắc, bỗng nhiên có tiếng
chuông điện thoại vang lên.
Không phải là điện thoại vệ tinh từ tổng bộ, mà từ điện thoại di
động cá nhân của hắn. Trên điện thoại cá nhân chỉ có người nhà,
bạn bè, bạn học, kể cả mấy bạn học trong ký túc xá của Tô Viễn
khi hắn còn chưa có hệ thống đánh dấu.
Từ sau khi trải qua sự kiện lân trước, Tô Viễn cố ý giảm bớt liên
lạc với bọn họ, thậm chí từ chối nhiều lời mời của họ.
Đương nhiên, đây không phải là vì cảm thấy hắn giỏi giang, bọn
họ không xứng làm bạn với hắn gì đó, mà là bởi vì quan hệ với
ngự quỷ giả quá mức mật thiết, chưa chắc là chuyện tốt.
Ngự quỷ giả tâm thường bị lệ quỷ do bản thân khống chế ăn mòn
quá sâu, mọi mặt đều bị vặn vẹo, tuy rằng Tô Viễn không gặp
tình huống này, nhưng hắn cũng không muốn tiếp xúc với người
bình thường quá gân.
Người bình thường tiếp xúc với linh dị quá sâu, chung quy sẽ lâm
vào bất hạnh, cho một ví dụ đơn giản nhất.
Trong sự kiện linh dị quỷ gõ cửa, đoàn người Dương Gian tổng
cộng có bảy người sống sót, nhưng đến cuối cùng không ai có cái
kết tốt đẹp.
Người thì chết, người thì mất tích, bao gồm cả Trương Vĩ ngốc
nghếch có phúc của kẻ ngốc cũng vậy, cậu ta cũng chết một lân.
Ngay cả Miêu Tiểu Thiện có ý nghĩa đặc biệt với Dương Gian cũng
từng gặp phải nguy cơ mấy lần, chẳng qua cô được Dương Gian
bảo vệ rất tốt, vê phân bản thân Dương Gian thì càng không cân
phải nói.