Nhưng Tô Viễn chỉ thoáng liếc mắt một cái.
"Cô gái này muốn muốn chết sao?"
Nữ sinh kia lúc này lập tức bùng nổ, không nghĩ tới có người hơn
nửa đêm xông vào ký túc xá nữ sinh mà còn kiêu ngạo như Vậy.
Cô đang muốn mắng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Tô Viễn lập
tức á khẩu.
Cô chưa từng thấy người có ánh mắt như vậy, coi thường, máu
lạnh, không có chút tình cảm, phảng phất nhìn mình giống như
nhìn một cỗ thi thể, tựa hồ chỉ cân dám nói thêm một câu, chính
cô sẽ phải chịu hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
"Tô Viễn, đừng như vậy." Tô Thiển khẩn trương kéo tay hắn, cô
cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Bởi vì cô không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và độ mềm mại
của tay hắn, cứng ngắc mà lạnh lẽo, tựa như dắt một thi thể.
Nhưng cô cũng không biết, đó không phải là tay Tô Viễn mà là Sở
Nhân Mỹ.
Nếu mà không phải có chỗ dựa, Tô Viễn làm sao có thể đi nhận
tờ rơi quỷ kia.
Nhưng hắn có chút tò mò, nếu tờ rơi quỷ bị lệ quỷ nhặt được,
nửa giờ sau mà không phát ra ngoài, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện
gì.
"Người ngu xuẩn là trời sinh, đến bây giờ còn không phân biệt
được tình huống thì lập tức ngậm miệng lại, đừng tìm chết, các
người muốn chết thì tự mình đi chết, đừng kéo theo người khác,
tôi hỏi một lần cuối cùng, ai là Kyoko?”
Thấy tình huống này, Hayakawa Kyoko biết không giấu được nữa,
sự tình tựa hồ có chút không ổn, tiếp xúc với Tô Viễn cũng không
dễ dàng như cô tưởng, thế nên cô không thể sử dụng thủ đoạn
tiếp theo do mình chuẩn bị, chỉ có thể kiên trì đứng ra. Là tôi.
Nhìn cô gái chủ động đứng ra này, Tô Viễn khẽ gật đầu nói: "Coi
như cô thức thời, đi theo tôi.'
Tô Viễn kéo Tô Thiển sải bước đi ra ngoài phòng ngủ.
Chờ một chút, bạn cùng phòng của em..." Dưới tình thế cấp bách,
Tô Thiển nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đèn nhà ai nhà nấy rạng, anh không cân phải quản các cô,
huống chi hiện tại anh còn chưa biết rõ trên người em đã xảy ra
chuyện gì. Nếu thật sự không được, em lại đổi bạn cùng phòng là
được rồi, dù sao các cô cũng không sống lâu."
Ngữ khí Tô Viễn vẫn lãnh đạm như trước, điều này làm cho Tô
Thiển không biết trả lời như thế nào, chỉ đành im lặng không lên
tiếng, những người khác nhìn một màn này nhất thời ngây ngẩn
cả người.
Thế này không khỏi cũng quá ngang ngược sao?
Những người đó trơ mắt nhìn Tô Thiển bị một tên khó hiểu xuất
hiện kéo đi, Kyoko cũng đi theo, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Bây giờ nên làm gì đây?”
"Đáng ghét, thái độ của tên đó kia quá kiêu ngạo, anh ta là cái
thá gì chứ, bực cả mình, tôi muốn gọi điện thoại nói cho bạn trai
tôi biết!"
"Chờ đã, các cậu không phát hiện ra vấn đề sao?" Cũng có nữ
sinh đầu óc linh hoạt, phát hiện chỗ bất thường.
"Từ lúc Tô Thiển gọi điện thoại đến khi anh ta xuất hiện chưa đầy
năm phút chứ? Trong vòng vài phút này Tô Viễn đã xuất hiện ở
ngoài phòng ngủ, các cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?"
“Anh ta cũng không phải là học sinh của trường, cho dù là ở gân
đó, trong thời gian ngắn như vậy cũng tuyệt đối không có khả
năng chính xác đi tới cửa phòng ngủ, hình như Tô Thiển ở trong
điện thoại không nói với anh trai cô ấy số phòng ngủ của chúng
ta đúng chứ? Hoàn toàn không khoa học?”
Những người khác nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, cũng cảm thấy
có chút không thích hợp, lúc này có một nữ sinh từ trên giường
chạy xuống, mở cửa phòng thò đầu ra nhìn ra bên ngoài.
Nhưng vừa nhìn tình huống bên ngoài, nhất thời trợn tròn mắt.
Hành lang trống rỗng yên tĩnh không một tiếng động, không có
một bóng người.
Còn ba người đi ra ngoài trước đó thì sao?
Liên tưởng đến chuyện ma quỷ trong phòng ngủ cách vách trước
đó, lúc này nữ sinh nhất thời cảm thấy đây rất có thể là sự thật.
Nỗi sợ hãi trong lòng lập tức bị phóng đại vô hạn, cô vội vàng thò
đầu vào, nói vê phía những người khác trong ký túc xá: "Chết
tiệt, bọn họ biến mất rồi!"
Không phải chứ?
Chỉ mới vài phút thôi?
Họ mới nói hai câu mà mấy người kia đã biến mất?
Khi cô gái nói điều này, lập tức có người cũng muốn đi ra xem
tình huống, nhưng đúng lúc này, nữ sinh đầu tiên thò đầu vào
trong phòng lại làm ra hành động khiến người ta không thể tưởng
tượng được.
Trong khoảnh khắc đầu dò xét vào trong cửa, tay cô thế nhưng
kéo chặt tay nắm cửa, tự mình khiến đầu mình kẹt ở vị trí đóng
mở cửa. Có thể thấy rằng cô gái này đang tốn rất nhiêu sức lực.
Trong chốc lát, Thiến Lệ mặt đỏ bừng tím tái, cổ họng phát ra
tiếng "Ô ô', khuôn mặt giấy giụa tràn đây đau đớn, tưởng như
không thở nổi.
'Cứu mạng... cứu tôi với...
Cảnh tượng trước mắt khiến những người trong phòng sững SỜ.
Ngọc Đình, bạn đang làm gì vậy!”
"Bạn điên rồi sao? Bạn định tự sát sao?”
"Đừng nói nhảm nữa, mau giúp một tay!