Khắp nơi, những tên t·ội p·hạm nhân cơ hội này để thực hiện các hành vi xấu xa của mình.
Người dân thì đang chờ đợi các anh hùng và Autobot cứu giúp.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Một người đàn ông trung niên đứng giữa ngã tư đường, giọng đầy lo lắng hỏi người phụ nữ bên cạnh.
"Không biết nữa, nhưng tất cả điện đều mất rồi" Người phụ nữ trả lời, tay run run giữ chặt chiếc túi xách của mình.
Bóng tối sẽ khiến một xã hội cho dù hiện đại tới đâu cũng sẽ lâm vào hoảng sợ.
Bởi vì đối với bóng tối sợ hãi đã là bản năng của nhân loại từ nguyên thủy.
Trong một con hẻm tối, ba tên t·ội p·hạm đang ép một người mẹ và đứa con gái nhỏ vào góc tường, giọng cười man rợ vang lên giữa màn đêm.
"Đưa hết tiền và trang sức ra đây, nếu không muốn b·ị t·hương!" Một tên t·ội p·hạm gầm lên, lưỡi dao sáng loáng dưới ánh trăng le lói.
Người mẹ sợ hãi ôm chặt đứa con gái, nước mắt chảy dài trên má.
"Xin đừng làm hại chúng tôi, tôi sẽ đưa hết cho các người"
Trần Ý đứng ở một góc khuất, nhìn thấy cảnh tượng này mà lòng đầy phẫn nộ.
Hắn nhanh chóng nhận ra rằng, không có một Autobot nào xuất hiện để cứu giúp.
Điều này thật kỳ lạ, vì những lúc khẩn cấp như thế này, các Autobot thường sẽ xuất hiện ngay lập tức.
"Chuyện quái gì xảy ra với các Autobot?" Trần Ý suy nghĩ.
Trong khi đó, từ một khoảng cách xa, hắn nhìn thấy các Autobot đều đang di chuyển một cách gấp rút về hướng các nhà máy phát điện của thành phố.
Hàng loạt Autobot biến hình từ những chiếc xe khổng lồ thành những cỗ máy hùng mạnh, chạy băng băng qua các con phố.
"Chúng đang đi đâu vậy?" Trần Ý tự hỏi, mắt không rời khỏi cảnh tượng trước mắt.
Hắn nhanh chóng hiểu ra rằng, nếu không có điện, các công nghệ cao cũng sẽ không thể hoạt động, và các Autobot cũng sẽ mất điều khiển.
Điều này giải thích tại sao chúng lại đổ dồn về các nhà máy phát điện.
Nhưng Trần Ý cũng tồn tại thắc mắc, các Autobot không lẽ không có nguồn năng lượng dự trữ.
"Không thể để mọi người bị hại thêm nữa" Trần Ý quyết định.
Hắn lặng lẽ tiến về phía con hẻm, nơi những tên t·ội p·hạm đang uy h·iếp người mẹ và đứa trẻ.
Bằng một động tác nhanh nhẹn, Trần Ý vươn tay về phía những con gấu bông trong một cửa hàng gần đó.
Với năng lực điểm hóa của mình, hắn ban sự sống cho những con gấu bông này.
Chúng bỗng nhiên di chuyển, mắt sáng rực lên, rồi lao vào t·ấn c·ông những tên t·ội p·hạm.
"Chuyện gì thế này?" Một tên t·ội p·hạm kêu lên, hoảng sợ khi bị những con gấu bông t·ấn c·ông.
"Chạy mau!" Tên khác hét lên, nhưng đã quá muộn.
Những con gấu bông nhanh chóng quật ngã chúng, dùng sức mạnh bất ngờ của mình để khống chế.
Người mẹ và đứa con gái đứng yên, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên và sợ hãi.
"Chúng ta an toàn rồi, đừng lo lắng, nói với mọi người đừng vào các con hẻm, tình huống hiện tại bên trong các con hẻm sẽ rất nguy hiểm" Trần Ý nói với họ, giọng trầm và an ủi.
Người mẹ ôm đứa con gái liên tục gật đầu.
"Cảm ơn cậu... cậu là ai?" Người mẹ hỏi, giọng run rẩy.
"Chỉ là một người qua đường," Trần Ý trả lời, đeo chiếc mũ che kín khuôn mặt, rồi nhanh chóng rời đi trước khi họ kịp hỏi thêm gì.
Từ trên nóc một tòa nhà, một người mang thiết bị giống như patin đang ngồi quan sát toàn bộ cảnh tượng.
Hắn nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và thán phục.
"Chuyện ngày càng thú vị rồi đây" Hắn lẩm bẩm, rồi nhún người bay v·út đi trên đôi patin đặc biệt, hòa vào màn đêm bao trùm thành phố Thần Hỏa.
Động cơ trên chiếc patin đặc biệt xoay tròn, tia sáng màu xanh lập lòe.
…
Trên con đường chính, một nhóm người đang bị bao vây bởi bọn c·ướp có vũ trang.
Tiếng khóc và tiếng kêu cứu vang vọng trong không trung.
Đúng lúc đó, một luồng sáng xanh lóe lên, và một người phụ nữ với đôi cánh ánh sáng xuất hiện, tên cô là Lyra.
"Không ai được phép làm hại người vô tội trong khi ta còn ở đây!" Lyra hét lên, ánh sáng từ đôi cánh của cô phát ra mạnh mẽ, chói lóa cả một góc phố.
Với mỗi động tác, cô phóng ra những tia sáng mạnh mẽ, đánh gục từng tên t·ội p·hạm một.
"C·hết tiệt, là Lyra!" Một t·ên c·ướp kêu lên, cố gắng chạy trốn nhưng bị một tia sáng từ đôi cánh của Lyra đánh gục.
"Cảm ơn cô, Lyra!" Một người dân nói, mắt rưng rưng nhìn cô.
"Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi," Lyra nhẹ nhàng nói, đôi cánh của cô dịu lại, ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ quanh cô.
….
Ở một ngõ hẻm khác, một nhóm trẻ em bị mắc kẹt khi tòa nhà gần đó sập xuống, khói bụi mù mịt.