Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc

Chương 38: Vĩ Đại Thần Linh



Chương 38: Vĩ Đại Thần Linh

Chiếc tàu Ngư Tiên lướt qua làn nước biển thẫm đen, mỗi đợt sóng như thì thầm những câu chuyện bi thảm từ quá khứ. Ánh sáng mờ nhạt từ những mặt trời hiếm hoi xuyên qua lớp mây dày, chỉ đủ để làm hiện lên hình dáng của những xác tàu nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Những bộ xương sắt gỉ sét, cột buồm gãy gục, và những mảnh gỗ vỡ vụn trôi dạt không ngừng nghỉ, tạo nên một cảnh tượng tàn khốc và t·ang t·hương.

Ngọc Vũ đứng ở mũi tàu, tay nắm chặt lan can. Mắt hắn không rời khỏi viên đá nam châm, như thể nó là ngọn đèn dẫn lối hắn khỏi tâm tình lo sợ. Lòng hắn nặng trĩu, mỗi xác tàu như một lời nhắc nhở về sự mong manh của kiếp người và nguy hiểm rình rập.

Hải Phong, với nụ cười thường trực nay đã biến mất, đứng cạnh Ngọc Vũ. "Ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào đáng sợ thế này" Hắn nói, giọng lạc đi: "Bao nhiêu con tàu đã bị nuốt chửng bởi đại dương?"

Thủy Lang, người thủy thủ già, bước tới với vẻ mặt trầm tư.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.