Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 31



“Đề nghị này không tốt ạ?” Thấy mọi người không nói lời nào, Cửu Hồi cười ngượng ngùng.

 

“Không, rất tốt.” Cung chủ của Trường Thọ Cung phục hồi tinh thần: “Khí cực ác có thể tổn thương các sinh linh, tuy rằng tu vi của đại yêu vạn năm có thể gọi là bán thần, nhưng không phải là thần. Bộ tông chủ, sao không thử một lần?”

 

“Đầu óc trẻ trung thật tốt, sao ta không nghĩ tới phương pháp tốt như vậy.” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông kích động nói: “Quỷ thần đều sợ khí cực ác, đặt nó cùng chỗ với ác yêu, một trong hai nhất định sẽ chết. Bộ tông chủ, ta cũng đồng ý với đề nghị của Cửu Hồi tiểu hữu.”

 

Bộ Đình thu lại càn khôn kiếm, xoay người qua phía Cửu Hồi: “Nguyên hình của ác yêu trong trấn yêu ngục là một dòng suối đỏ, nếu để chung với khí cực ác, chỉ có hai kết quả. Một là ác yêu sẽ hấp thụ toàn bộ khí cực ác, sau đó ngày ngày bị khí ác tra tấn, cuối cùng linh khí cạn kiệt và chết. Hai là Xích Tuyền sẽ tiêu hao hơn một nửa tu vi để hấp thụ toàn bộ khí ác, miễn cưỡng sống sót.”

 

Ác yêu mất hơn một nửa tu vi, cho dù còn sống cũng không còn là đối thủ của ông ta. Đề nghị này của Cửu Hồi là cách tốt nhất để đối phó với ác yêu vạn năm.

 

Nghe thấy hai chữ Xích Tuyền, Chỉ Du nhướng mí mắt nhìn Bộ Đình: “Có phải đó là Xích Tuyền trong truyền thuyết, nếu uống nó sẽ kéo dài tuổi thọ không?”

 

“Truyền thuyết lừa người ta thôi, Xích Tuyền không những không thể kéo dài tuổi thọ, ngược lại sẽ khiến cho người uống nước suối bị khô héo và chết, máu của người chết sẽ biến thành một phần của Xích Tuyền, trở thành chất dinh dưỡng của Xích Tuyền.” Thu Hoa đạp gió tới, trâm cài trên tóc bà bị lỏng, hiển nhiên đang vội vàng chạy tới: “Thứ duy nhất có thể kéo dài tuổi thọ cho con người chỉ có cam mộc.”

 

Mọi người hành lễ với Thu Hoa, Thu Hoa liếc nhìn ma tu đã ngất xỉu: “Hoàng tử của Ma giáo có ý đồ gây tổn hại cho Trấn Hà đỉnh, chuyện này cả hai giới yêu và ma nên biết, nếu không sẽ chứng tỏ tu sĩ của Nhân giới yếu đuối và bất tài.”

 

“Có…… Có giỏi thì các ngươi đi tấn công Ma giới đi.” Ma tu mơ hồ tỉnh lại, yếu ớt nói: “Người, ma và yêu đánh nhau mới náo nhiệt.”

 

Cửu Hồi thầm chặc lưỡi lắc đầu, hoàng tử Ma giáo này thấy không thể phá hủy Trấn Hà đỉnh nên muốn cho người, yêu và ma đánh nhau, nấu cháo bằng lửa lớn càng hỗn loạn thì càng tốt à?

 

Nếu nói hắn thông minh, hắn làm chút chuyện xấu đã bị bắt.

 

Nếu nói hắn ngốc, hắn có thể đánh cắp bảo vật của Ma giới, bị đánh thành con quay cũng không quên châm ngòi người, ma và yêu, quyết tâm giết nhiều người hơn.

 

Có thể thấy khát vọng trả thù của hắn rất mãnh liệt, sự ác độc cũng rất thuần khiết.

 

“Không phải đã nói rồi à, ta lười nghe ngươi lải nhải.” Cửu Hồi nhặt hai viên đá trên mặt đất nhét vào miệng ma tu, dùng thuật phong ấn khiến ma tu không thể mở miệng, sau đó hành lễ với Thu Hoa: “Thu tiên tôn, ngài nói tiếp đi.”

 

Thu Hoa xuýt nữa bị hành động của Cửu Hồi chọc cười, bà ho khan, xoay qua nhìn cung chủ Trường Thọ Cung và mọi người: “Kẻ có ý đồ tổn hại Trấn Hà đỉnh là hoàng tử của Ma tộc, khó đảm bảo chuyện này không phải là ý của toàn bộ Ma tộc. Nếu Yêu tộc bất mãn Ma tộc vì chuyện này, nhân tiện xảy ra một số xung đột, đó không phải là thứ mà chúng ta có thể khống chế, chư vị đạo hữu nghĩ như thế nào?”

 

“Yêu tộc rất yếu, có lẽ sẽ không gây chiến với Ma tộc.” Cung chủ của Trường Thọ Cung trầm ngâm một lúc: “Chỉ cần chủ của Ma tộc không có vấn đề về đầu óc, sẽ không đụng tới tiên đỉnh, chỉ sợ Yêu tộc sẽ không dễ dàng tin tưởng.”

 

“Tin hay không không quan trọng, chỉ cần truyền tin này khắp toàn bộ Ma tộc và Yêu tộc, tự nhiên sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của một số yêu và ma.” Thu Hoa đi đến bên kết giới, nhìn Trấn Hà đỉnh bằng ánh mắt hận thù, đau đớn và hoài niệm: “Dùng thứ ghê tởm như thế để làm ô nhiễm tiên đỉnh, Ma tộc thật sự đáng chết.”

 

Bà phất tay áo dùng linh khí lau bụi bặm trên Trấn Hà đỉnh, giọng lạnh lùng: “Lần trước Bộ tông chủ chém giết Ma tộc bằng thủ đoạn quá gọn gàng, hãy giao ma tu có ý đồ làm hại sinh linh trong thiên hạ này cho ta, ta sẽ khiến hắn hối hận vì đã tới gần Trấn Hà đỉnh.”

 

Cung chủ của Trường Thọ Cung ngập ngừng muốn nói, mấy năm nay Thu Hoa rất ít khi tới gần mười đại tiên đỉnh, nhưng nếu ai đó có ý đồ đụng tới tiên đỉnh, bà sẽ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác.

 

Có lẽ thế hệ tu sĩ này của bọn họ đều là những người đáng thương, bị vận mệnh trêu đùa, nhưng không thể thoát khỏi sự sắp xếp của số phận.

 

“Nếu các ngươi đã thương lượng xong, ta không có ý kiến gì.” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông sợ nhất là trường hợp Bộ Đình và Thu Hoa cùng xuất hiện, ông tìm cớ phi thân rời đi, không dám quay đầu lại.

 

Tông chủ của Vấn Tinh Môn thấy thế cũng vội vàng bỏ chạy, cung chủ của Trường Thọ Cung có chút quan hệ cá nhân với Thu Hoa, có lòng khuyên bảo nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng đành thở dài rời đi.

 

Bên cạnh hồ Lãm Nguyệt, chỉ còn lại thầy trò Bộ Đình, Thu Hoa, Cửu Hồi và Chỉ Du. Cửu Hồi nháy mắt với Chỉ Du, chuẩn bị tìm cớ trốn đi.

 

Chỉ Du lấy hồ lô đã hút không ít khí cực ác, ném cho Nam Phong.

 

Nam Phong vội vàng giơ tay ra chụp, sợ hồ lô rơi xuống đất, phóng khí ác ra: “Đa tạ Chỉ Du đạo hữu.”

 

“Không cần cảm ơn.” Giọng Chỉ Du nhàn nhạt: “Bảo vệ thiên hạ cũng là nhiệm vụ của ta.”

 

Hắn triệu hồi phi kiếm, quay lại nhìn Cửu Hồi: “Cửu Hồi, chúng ta đi thôi.”

 

“Chờ chút.” Cửu Hồi chạy đến bên hồ, thu hồi hạt ngưng tụ nước, chắp tay hành lễ với hai vị tông chủ: “Vãn bối cáo từ.”

 

“Cửu Hồi.” Thu Hoa gọi Cửu Hồi, bà nhìn hạt ngưng tụ nước trong lòng bàn tay nàng: “Đa tạ ngươi đã không để khí ác làm bẩn Trấn Hà đỉnh.”

 

Cửu Hồi hơi sửng sốt: “Thu tiên tôn, vãn bối là đệ tử của Vọng Thư Các, bảo vệ tiên đỉnh là trách nhiệm của ta.”

 

Thu Hoa cười khổ: “Nàng luôn luôn thích sạch sẽ, chắc chắn không thích máu của oan hồn đến gần.”

 

“Thu tông chủ!” Bộ Đình ngắt lời Thu Hoa, sắc mặt lạnh giá: “Cửu Hồi và Chỉ Du còn nhỏ, bọn họ rời tông môn đã lâu, Ngọc các chủ sẽ lo lắng.”

 

Thu Hoa nhìn Bộ Đình bằng ánh mắt tràn đầy giễu cợt, nhưng khi bà nhìn thấy khí ác trong càn khôn kiếm của Bộ Đình, cùng với gương mặt hơi tái nhợt của ông ta, bà nuốt những lời độc ác với sắc mặt khó coi, quay đầu cười dịu dàng với Cửu Hồi: “Bộ tông chủ nói đúng đó, đã muộn rồi, ngươi và Chỉ Du trở về sớm đi.”

 

Cửu Hồi nhảy lên phi kiếm lao ra khỏi khu rừng rậm, từ xa đã nhìn thấy sư phụ và Mạc trưởng lão cưỡi hồ lô đi về phía này. Nhìn thấy hồ lô, Cửu Hồi nhớ tới những ngày mưa gió khi nàng và Chỉ Du từ Vấn Tiên thành chạy về Vọng Thư Các trên hồ lô.

 

“Sư phụ, Mạc sư thúc, sự việc đã được giải quyết, mình không cần đi nữa.”

 

“Sao hai đứa cũng ở đây?” Nhìn thấy hai người bọn họ, Ngọc Kính lo lắng hơn: “Các con có bị thương không?”

 

“Sư phụ yên tâm, con và Chỉ Du không sao cả.” Cửu Hồi tóm tắt mọi chuyện, cảm thán: “Cung chủ của Trường Thọ Cung đánh người khá gọn gàng.”

 

“Chỉ có mình nàng đánh giỏi nhất trong Trường Thọ Cung.” Ngọc Kính hơi ảo não: “Nếu biết các con ở đây, ta sẽ không chậm chạp trên đường. Cũng may các con không sao, nếu không vi sư sẽ tóc bạc tiễn tóc đen.”

 

“Hừ hừ hừ.” Mạc trưởng lão hừ vài tiếng: “Các sư điệt là hạt giống tốt, có thể đắc đạo thành tiên, sư tỷ đừng nói nhảm.”

 

“Xí xí xí, nói lỡ, nói lỡ.” Ngọc Kính chắp tay trước ngực: “Ông trời ở trên cao, xin đừng tính mấy lời vừa rồi, ngài đừng để trong lòng.”

 

Cửu Hồi thu phi kiếm lại, nhảy lên hồ lô, vẫy tay bảo Chỉ Du cùng ngồi lên hồ lô: “Sư phụ đừng lo, ông trời đang bận, làm gì nghe được những lời người nói vừa rồi.”

 

“Nghe không được mới tốt.” Ngọc Kính chợt buồn bã: “Vừa rồi con nói là Chỉ Du đưa hồ lô đựng khí ác cho Nam Phong à?”

 

Cửu Hồi ngẩng đầu nhìn Ngọc Kính, sau đó cùng quay qua nhìn Chỉ Du, đồng thanh nói: “Hồ lô!”

 

“Hồ lô…… có chuyện gì hay sao?” Chỉ Du nhìn Cửu Hồi.

 

“Ta lo lắng sau khi bọn họ thả khí ác ra sẽ quên trả lại hồ lô cho ngươi.” Cửu Hồi nghĩ đến khả năng Chỉ Du sẽ mất một cái pháp khí hồ lô, cảm thấy khó chịu cả người: “Không được, chúng ta phải khéo léo nhắc nhở Nam Phong đạo hữu, bảo hắn đừng quên trả lại hồ lô.”

 

“Không sao……”

 

“Không sao cái gì!” Cửu Hồi khoanh tay, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu lấy đồ của chúng ta thì phải trả lại. Ngươi lập công lớn trong việc này, mặc dù không được khen thưởng, cũng không thể cho không. Chúng ta là gia đình bình dân, không thể lãng phí như vậy.”

 

Ngọc Kính gật đầu: “Cửu Hồi nói đúng.”

 

“Khi trở về, ta sẽ cùng ngươi viết thư cho Nam Phong đòi lại hồ lô.” Cửu Hồi vỗ hồ lô: “Mạc sư thúc, ngài làm cho hồ lô bay nhanh chút đi.”

 

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, người trẻ tuổi không nên gấp gáp.” Mạc trưởng lão gỡ rượu trên eo xuống uống hai ngụm, bấm pháp quyết, hồ lô chậm rì rì cuối cùng cũng nhanh hơn một chút.

 

“Sư thúc, thật sự không thể nhanh hơn được nữa sao?”

 

“Muốn nhanh thì cần lấp linh thạch vô pháp trận, ngươi chịu bỏ ra linh thạch không?”

 

“Thôi, thôi, ta cũng không vội lắm.”

 

“Để ta……”

 

“Để ngươi cái gì.” Cửu Hồi kéo tay áo Chỉ Du: “Tốc độ này được rồi!”

 

“Ờ.” Chỉ Du nhìn tay áo, ngậm miệng lại.

 

Trở lại tông môn, Cửu Hồi nhìn Chỉ Du viết thư, nhờ hạc tiên nhân đưa thư đến Cửu Thiên Tông mới hoàn toàn yên tâm.

 

Chỉ Du nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đêm nay sao rất sáng.”

 

“Vậy à?” Cửu Hồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, “Quả thực rất sáng, đáng tiếc tuyết khắp nơi bên ngoài, nằm trên cây không thoải mái.”

 

Chỉ Du im lặng đi đến bên cạnh nàng, mở bàn tay ra, nhẹ nhàng hướng ra sân.

 

Trong phút chốc, tuyết tan, cây cối nở hoa, cỏ héo trong đất mọc ra mầm mới, vô số hoa tranh nhau đua nở, cả sân gần như trở thành biển đẹp nhất.

 

“Hiện tại được rồi.” Chỉ Du mở cửa, bước ra sân, nói với Cửu Hồi đang đi theo hắn với gương mặt kinh ngạc: “Đây là một thuật đơn giản để cây khô sống lại, nhưng tinh tế hơn pháp thuật mà Bộ Đình dùng ở hồ Lãm Nguyệt.”

 

“Bộ tiên tôn?” Cửu Hồi đang thưởng thức, nghe Chỉ Du nhắc tới Bộ Đình, cố gắng nhớ lại một lúc lâu: “Ý ngươi là, hôm nay ông ấy làm cây cối sống lại ở hồ Lãm Nguyệt?”

 

“Ừ.” Chỉ Du mím chặt môi.

 

“Ta không để ý.” Cửu Hồi gắn một đóa mẫu đơn lên tóc mai, lấy gương ra soi: “Không cần so sánh, đương nhiên sân của chúng ta đẹp hơn.”

 

Cơ miệng đang căng thẳng của Chỉ Du được thả lỏng, hắn chắp tay sau lưng: “Khi đó ngươi nhìn chằm chằm dưới chân, ta tưởng ngươi thích.”

 

Hắn dùng pháp thuật biến ra hai cái ghế bập bênh và một cái bàn thấp, khi Cửu Hồi ngồi xuống ghế, hắn biến ra một cái bình ngọc trên bàn, hái hoa cắm vào bình: “Sự hồi sinh của Bộ Đình thật nhạt nhẽo và lưa thưa, nguyên cả sân vẫn đẹp hơn.”

 

Dưới trấn yêu ngục, tuyết đã mấy ngày chưa tan, bùn bẩn và lá rụng trộn với nhau khiến nơi đây càng hoang tàn và thê lương.

 

“Thằng nhóc Bộ Đình, ngươi lại tới nữa à?” Xích Tuyền cười giễu cợt thật to: “Nhiều năm qua ngươi không tìm được biện pháp loại bỏ bản tôn, tới đây có tác dụng gì?”

 

Bộ Đình cắt ngón trỏ, dùng máu trong tim mở Truyền Tống Trận trong trấn yêu ngục, truyền khí cực ác vào tầng cao nhất của trấn yêu ngục.

 

“Độc?” Xích Tuyền kiêu ngạo nói: “Bản tôn không sợ bất cứ loại độc nào trong thiên hạ…… Đây là khí cực ác?!”

 

“Ngươi là tông chủ của danh môn chính phái, vì sao có khí cực ác?!” Xích Tuyền phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong tháp vang lên tiếng giãy giụa và đập vào tường: “Ai, ai đã nói cho ngươi biết?!”

 

Tiếng hét của Xích Tuyền càng ngày càng mãnh liệt: “Bộ Đình, ngươi là ngụy quân tử độc ác, để đối phó với ta, ngươi đã dùng máu và xương của oán linh trong thiên hạ để luyện chế khí ác, chẳng lẽ ngươi không sợ người trong thiên hạ biết hay sao?”

 

“Hóa ra ngươi sợ khí cực ác.” Bộ Đình nghe tiếng chửi rủa và rên rỉ của Xích Tuyền, vẻ mặt thờ ơ, lùi lại vài bước: “Đại yêu vạn năm chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.”

 

“Bộ Đình, bản tôn muốn nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không được phi thăng, không được thứ ngươi mong muốn!”

 

Bộ Đình bình tĩnh nói: “Cần gì nguyền rủa?”

 

Nam Phong cầm một phong thư đi tới, nhỏ giọng phản bác: “Lời nguyền của ác yêu chưa bao giờ linh nghiệm.”

 

“A ——”

 

Xích Tuyền kêu càng thảm thiết hơn.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chỉ Du: Cây khô nở hoa thôi mà, một khu vườn đầy hoa, ai không biết?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.