Tiếng kêu cứu yếu ớt vội vàng dần dần yếu đi, biên độ vung vẩy của hai tay càng ngày càng nhỏ, cái đầu màu đen lơ lửng trên biển chìm dần xuống.
Không thấy gì nữa.
Sóng biển bằng phẳng trở lại.
Hà Tường Duệ cảm thấy thân thể dấy lên một trận ớn lạnh: "Quá giống thật rồi....."
"Ừ, giống thật."
Bên tai vang lên tiếng nỉ non, Hà Tường Duệ theo bản năng xoay mặt qua nhìn. Cổ của Thanh Phong rủ xuống như một khúc xương bị gãy, đầu lắc lư rồi xoay qua nhìn gã.
Mặt xanh sẫm, đồng tử giãn ra.
Quỷ!
Tên này mới là quỷ!
Hà Tường Duệ thậm chí hét không ra tiếng, chỉ kịp trợn mắt rồi ngất đi.
Triệu Nguyên run rẩy kéo hai chân Hà Tường Duệ chạy, Trương Kính Dương thì khiêng lấy nhϊếp ảnh gia đã xụi lơ, cả bọn chạy như điên.
(Xin lỗi tui thấy khúc này mất cười ghê)
................
Trần Ngưỡng đang cố gắng tìm ra thông tin then chốt từ Phùng Sơ, chợt có tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, kèm theo tiếng hú như gϊếŧ lợn của Triệu Nguyên.
"Ngưỡng ca! Ngưỡng ca! Quỷ! Có quỷ!"
Triệu Nguyên tông cửa nhà vệ sinh tiến vào, còn chưa kịp đứng vững đã vứt Hà Tường Duệ bất tỉnh xuống, lao đến chỗ Trần Ngưỡng, trên trán chảy mồ hôi to như hạt đậu. Trần Ngưỡng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"