Người này họ Lưu tên Do, là Hán thất dòng họ hàng thật giá thật .
Người này tuy chỉ là một quận thái thú nhưng mà hiền danh vang xa, từ Giang Đông sĩ tộc đến Giang Đông bách tính không ai không nghe hiền danh Lưu Do .
Trong miệng dân chúng, Lưu Do cũng gần như ‘thanh thiên đại lão gia’ tuyệt đối là một vị ‘siêu cấp quan tốt’.
Chỉ là . . . người ta đồn thế nào bản thân Lâm Vĩnh không biết, hắn chỉ biết từ ngày đại lão gia đi tới Ngô Quận làm thái thú, cuộc sống của nhà hắn cũng không thay đổi gì thậm chí mấy năm nay mất mùa, mọi việc càng thêm khó khăn.
Lâm Vĩnh là người Ngô Quận, sinh ra và lớn lên ở huyện Tiền Đường .
Huyện Tiền Đường là huyện lớn ở Ngô Quận, có hơn vạn hộ nhưng mà họ Lâm thì cũng không phải họ lớn .
Nếu là họ lớn, Lâm Vĩnh đã không phải bị chinh ích đi tới Giao Chỉ.
Nhà hắn không chỉ có một mình hắn mà còn có đại ca, đại ca năm ngoái cưới đại tẩu, tuy nhà đại tẩu không cần lễ hỏi quá lớn nhưng đám cưới của đại ca cơ hồ cũng vét sạch tích súc trong nhà .
Trong nhà cha hắn mất sớm, Lâm Vĩnh chỉ còn mẹ già cùng anh trai.
Nhà vốn đã nghèo khó, cho dù đại ca cưới đại tẩu cũng không có tiền dọn ra ngoài, bốn người sống cùng một mái nhà quả thật trở nên bất tiện nhiều lắm .
Lại sau đó, đại tẩu có thai, như vậy tương lai chính là một nhà năm người .
Cũng vào lúc này, chinh ích lệnh tới, lệnh vốn dĩ là bắt đại ca hắn đi nhưng mà Lâm Vĩnh cuối cùng quyết định hắn thay đại ca đi một chuyến này .
Dù sao đại ca còn có đại tẩu, có con nhỏ chưa xuất sinh, đại ca vừa đi trong nhà lại làm sao bây giờ ? .
Bị chinh ích đến Giao Chỉ, ai ai cũng sợ bởi vì . .. ai biết Giao Chỉ ở đâu ? chỉ biết nơi này rất xa rất xa, đi đường thôi cũng đủ c·hết người .
Đại ca hắn không muốn hắn đi dù sao Lâm Vĩnh còn nhỏ, năm nay mới 16 tuổi nhưng mà Lâm Vĩnh cũng không muốn đại ca đi, nguyên do như đã nói ở trên.
Lâm Vĩnh cảm thấy đại ca từ nhỏ đã bảo hộ hắn, cha hắn mất sớm, đại ca không khác gì cha hắn, đi đến Giao Chỉ hắn cũng rất sợ nhưng hắn cũng không muốn đại ca m·ất m·ạng.
Chưa kể trong nhà cũng không muốn anh hắn đi.
Anh Lâm Vĩnh là trưởng tử, tuy mu bàn tay cùng lòng bàn tay đều là thịt nhưng địa vị trưởng tử thời đại này là không cần bàn cãi, nếu ngươi là mẫu thân của hai người ngươi lại chọn ai đi ? .
Chưa kể trong nhà còn có con dâu sắp sinh đây này .
Chị dâu Lâm Vĩnh càng không cần nói, cũng không thể vì em chồng mà bỏ chồng đi ? con nàng sau này sinh ra ai làm cha ? .
Thế là Lâm Vĩnh đi đồng thời đêm hôm đó hắn được ăn một bữa cơm ngon nhất đời, có rượu, có cơm trắng, có cả . . . thịt dê.
Đây là đại tẩu vì hắn mua, cũng tự mình vì hắn xuống bếp .
Lâm Vĩnh cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất đời hắn thậm chí hắn cảm thấy vì một bữa ăn này, cho dù có c·hết trên đường tới Giao Chỉ cũng không lỗ .
Người cổ đại cũng chính là như vậy, cuộc sống quá khổ cho nên sinh mạng lại không đáng bao nhiêu tiền .
Ai cũng hiểu ý nghĩa của bữa cơm kia nhưng cũng không ai nói ra .
Thế là Lâm Vĩnh tới Giao Chỉ.
Có thể đến Giao Chỉ, Lâm Vĩnh chỉ có thể quy về trời phật phù hộ, chặng đường này có bao nhiêu khổ chỉ có hắn biết .
Tất nhiên đoàn tân binh này có thể đến Giao chỉ cũng không hoàn toàn là bởi may mắn, trên đường cũng chỉ c·hết có mười mấy người đã là một tỉ lệ sống sót cực cao, nguyên nhân chính là bởi Giả Tông cực ‘thương’ đám tân binh này.
Trên đường từ Ngô Quận di chuyển tới Giao Chỉ phải đi qua hai quận Thượng Ngô cùng Nam Hải, tuy đường xá khó đi nhưng trên đường đều có tiếp tế bởi trước đó Giả Tông đã đi trước mở đường, nhờ Chu Tuấn chiếu cố đám binh lính này .
Tiếp đó, tuy đường xá khó đi nhưng cũng không có lao dịch hay đ·ánh đ·ập tàn bạo dù sao Y Bình chỉ là ‘khệnh’ chứ không phải ‘ngu’ .
Hắn chỉ mang theo mười mấy gia đinh, muốn quản cả trăm tân binh là rất khó huống hồ giữa nơi rừng thiêng nước độc này mà sinh ra binh biến thì sao ? .
Chỉ cần binh biến đảm bảo Y Bình c·hết không thấy xác, đã thế bản thân Y Bình cũng sợ, sợ đám tân binh c·hết quá nhiều dẫn tới Giả Tông trách tội hơajc là trên đường tự nhiên nhảy ra mãnh thú vậy hiển nhiên cũng phải cần đám tân binh này cứu mạng hắn .
Thế cho nên trong mắt đám tân binh như Lâm Vĩnh, bản thân Y Bình thậm chí tính là cấp trên không tệ .
Đi đến Giao Chỉ liền phải tới quân doanh.
Đi tới quân doanh, những ngày đầu tiên Lâm Vĩnh cực kỳ mệt mỏi hơn nữa tràn đầy sợ hãi .
Nguyên do là bởi Y Bình cũng đã không tiếp tục quản cái đám tân binh này mà ném hết cho ba anh em họ Nghiêm, ba người này luyện binh quả thật ‘tàn bạo’ vô cùng, hết hò hét lại đ·ánh đ·ập binh lính .
Đây là điển hình của việc dùng sự sợ hãi của binh sĩ đắp nặn nên hình tượng của bản thân, dạng luyện binh này cũng chỉ tồn tại ở thời cổ đại, sang đến hiện đại tuyệt đối bị xử bắn.
Anh em họ Nghiêm tuy luyện binh ‘ác liệt’ nhưng mà cũng không phải không biết luyện binh nhưng càng bởi vì biết luyện binh cho nên binh sĩ càng mệt mỏi bởi vì luyện binh chưa từng là hành động gì nhẹ nhàng.
Thực tế thì rất nhiều phương pháp luyện binh thời hiện đại cũng từ luyện binh tại cổ đại cách tân mà ra, nếu ngươi là người xuyên việt trở về quá khứ cũng đừng mang mấy cái động tác ‘tập gym’ về thời cổ đại sau đó dựa vào cái này rèn luyện ‘bộ đội đặc chủng’ đây là rất vô não .
Tập Gym là để rèn luyện hình thể, thuộc về thiên hướng thẩm mỹ chứ không phải chiến đấu .
Tại cổ đại, luyện binh cũng cực chú trọng rèn luyện sức bền, thể lực cùng khả năng phối hợp của binh lính .
Quan trọng nhất tại thời cổ đại còn ưa chuộng ‘đấu binh’ để cho binh lính thật sự quần đấu với nhau, nhiều khi đánh đến u đầu chảy máu thậm chí nằm trên giưởng cả tháng không xuống giường nổi cũng là bình thường.
Về phần rèn luyện khả năng phối hợp của binh lính ? cái này không đơn giản chỉ là phương trận cùng cách sắp xếp binh chủng mà là chia binh ra sau đó để binh lính dựa theo phương trận chiến đấu với nhau.
Chung quy thì thời cổ đại luyện binh cực kỳ thích thực tiễn, cái gì cũng lấy ‘người’ ra mà luyện .
Đây là lý do vì sao Tào Tháo năm trước vừa thu được một đám giặc cỏ Khăn Vàng, năm sau đã luyện ra một đám Tịnh Châu Binh mang ra chiến trường .
Binh lính ở thời cổ đại chỉ cần một năm rèn luyện là có thể đẩy ra chiến trường, đây là thứ thời hiện đại căn bản không so được dù sao hiện đại tồn tại ‘nhân quyền’ .
Cách luyện binh này tất nhiên có tác dụng, vấn đề lớn nhất ở chỗ dinh dưỡng ở thời cổ đại không theo kịp thời hiện đại, ngoài ra còn có thuốc men cùng hệ thống y tế .
Tỷ lệ binh sĩ c·hết trong quá trình rèn luyện là rất cao, 10-20% tỉ lệ t·hương v·ong bị quy thành bình thường, cũng không ai quá để ý,ai bảo nhân khẩu thời đại này vốn ‘tiện’ .
Nghiêm Mẫn học được chút bản sự từ Lục gia, hắn cũng luyện binh cực kỳ ác liệt .
Mới có mấy ngày trôi qua, Lâm Vĩnh như cảm thấy hắn mất nửa cái mạng dù sao Nghiêm Mẫn không chỉ nghiêm khắc trong việc rèn luyện binh lính mà còn thích đánh binh lính .
Thời đại này không chỉ Trương Phi có cái tật thích đánh chửi binh sĩ, không nói đâu xa bản thân Lữ Bố cũng có thói quen này, Hàn Toại ở đất Tây Lương đại khái cũng là như vậy .
Cũng không phải Trương Phi, Lã Bố hay Hàn Toại ‘não ngắn’ mà là thời đại này là như vậy, cũng không biết ai bắt đầu dẫn tới cái trò luyện binh dạng này ? .
Lâm Vĩnh mấy ngày qua cũng b·ị đ·ánh, may cho hắn là Nghiêm Mẫn dù sao cũng không đặc biệt nhắm vào ai.
Mọi sự chỉ thay đổi vào ngày hôm qua .
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên Lâm Vĩnh nhìn thấy Minh, lần đầu tiên hắn nhìn thấy ‘Trần chủ bộ ‘ trong truyền thuyết .
Phàm là binh lính đi đến Long Biên thành rất khó không nghe danh Trần chủ bộ dù sao đơn thương đấu ác hổ sao có thể không trở thành truyền kỳ trong quân doanh ? .
Lâm Vĩnh cũng như rất nhiều tân binh khác, nội tâm vừa tò mò vừa hướng tới Trần Minh, kẻ yếu phụ thuộc kẻ mạnh tại thời đại này mới là thường thức dù sao đây là thời đại mà sự cam chịu nhiều hơn phản kháng .
Trần Minh đương nhiên không làm Lâm Vĩnh cùng các tân binh khác thất vọng, ngày hôm qua hắn hiển uy, lấy một địch ba hơn nữa còn áp đảo đối phương, hình ảnh này khắc sâu vào trong tâm trí của đám binh lính như Lâm Vĩnh.
Càng may mắn cho Lâm Vĩnh là hắn lại được chia thành phe đi theo Trần Minh.
Đối với việc đi theo Trần Minh, Lâm Vĩnh rất vui mừng nhưng hắn cũng biết cuộc sống trong binh doanh của hắn cũng sẽ không khác gì, vẫn phải tập luyện nặng nề sau đó đại khái vẫn sẽ ăn đánh .
Lâm Vĩnh nào ngờ, Trần Minh bắt đầu không giống Nghiêm Mẫn thậm chí khác xa .
Trần Minh mở đầu lại chỉ dạy điều lệnh cho binh lính đồng thời chọn ra đội trưởng .
Cả buổi sáng tốn thời gian nhất là xây dựng một quân doanh tạm thời, ngoài ra Lâm Vĩnh thậm chí cảm giác bản thân hắn không có bao nhiêu mệt mỏi .
Tuy giọng nói Trần Minh tương đối lớn nhưng cũng không mắng chửi, càng không đ·ánh đ·ập bọn hắn .
Tuy cái trò ‘đứng lên ngồi xuống’để chọn đội trưởng kia cũng không dễ chịu gì nhưng lại không gây hại bao nhiêu cho binh lính, đại đa số binh lính sau khi ngã ngồi xuống đất, không mất bao lâu đều có thể hồi phục .
Ở kiếp trước của Minh, đám nam sinh có thể ôm chân 2-3 ngày vì phần đùi b·ị đ·au nhưng đối với đám tân binh này không giống, đám tân binh này ai ai đều luyện ra một thân cước lực không tệ, tuy đều là người cùng khổ dẫn đến dinh dưỡng không đảm bảo nhưng từ nhỏ chịu khổ quen, có một số thứ người hậu thế xác thực so không được .
Tổng kết lại thì Lâm Vĩnh cảm thấy đây là buổi luyện binh nhẹ nhàng nhất từ khi hắn tới Giao Chỉ.
Trần chủ bộ còn tâm lý đến mức thay vì bắt bọn hắn đứng dưới nắng như Nghiêm giáo uý hay làm lại cho bọn hắn tìm nơi râm mát để nghỉ ngơi .
Càng khiến Lâm Vĩnh hạnh phúc là hắn tranh được một suất đội trưởng .
Cái cảm giác này rất lạ nhất là với một tiểu tử choai choai như Lâm Vĩnh thậm chí sâu trong lòng Lâm Vĩnh còn có cảm giác tự hào sinh ra .
Hắn cảm thấy mình không còn là một thiếu niên tuổi 16, trên thân hắn có trách nhiệm, phía dưới hắn có thuộc hạ .
Lâm Vĩnh ít học, hắn không biết thứ cảm giác kia gọi là gì, hắn chỉ biết khó khăn lắm mới có cơ hội này, hắn nhất định cần phải làm tốt .
Mà làm tốt . . . tất nhiên từ lấy đồ ăn cho mọi người .
Càng khiến Lâm Vĩnh níu lưỡi chính là đồ ăn.
Mấy ngày nay ở quân doanh, Lâm Vĩnh hiển nhiên hiểu thực đơn bình thường trong quân doanh, bữa ăn đều sẽ là nước đậu – bánh nướng cùng một chút dưa muối .
Nước đậu ở thời đại này chính là hạt đậu nành xay nhuyễn ra .
Bánh nướng chính là bánh bột kê nướng lên .
Dưa muối thì không cần giải thích.
Đây cũng là thực đơn bình thường trong q·uân đ·ội, cũng bởi cái ‘thực đơn’ này mà q·uân đ·ội thời cổ đại rất khó theo kịp tần suất huấn luyện thời cổ đại .
Thế nhưng mà lần này trong khay gỗ có gì ? .
Vẫn là năm cái bánh nướng nhưng mà lần này vậy mà có thêm một bát canh củ cải cùng một niêu đất lớn được đậy nắp .
Bản thân Lâm Vĩnh không biết trong niêu đất có gì nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi thơm thậm chí có cả mùi thịt .
“Hôm nay .. . hôm nay thế mà được ăn thịt ? “.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Vĩnh, hắn vừa nghĩ đến thịt thì nước miếng trong miệng như ứa ra .
Chỉ cần là thịt, ai có thể chê ? kể cả là thịt lợn .
Thịt lợn ăn nhiều mới dẫn đến binh sĩ không khoái nhưng binh sĩ nào có cơ hội bữa bữa ăn thịt ? nếu thỉnh thoảng được ăn một bữa thịt lợn, binh sĩ vẫn sẽ cảm động không thôi .
Lâm Vĩnh bê khay gỗ đi tới nơi đoàn đội của mình chờ sẵn, hắn có thể cảm nhận được hai tay của hắn run lên .
Đừng nói Lâm Vĩnh, người đồng đội đi bên cạnh giúp hắn bưng bề đồ ăn lúc này cũng nhìn chằm chằm vào niêu đất lớn, ánh mắt gần như không dứt ra được .
Đây . .. là bữa thịt đầu tiên của bọn họ trong tháng này, sao có thể không thèm ? .