Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 121: Rời đi



Chương 121: Rời đi

Trần Dũng đeo trên lưng khẩu AK - món quà Đổng A tặng cho hắn. Dư một khẩu súng, mang theo vướng víu, lại không thiếu thốn điểm ấy vật tư, nên Đổng A quyết định trao cho cậu bé làm vật phòng thân và kỷ niệm.

Trần Dũng ôm chầm lấy Đổng A, nghẹn ngào: "Đại ca! Cảm ơn đã cứu mạng! Ta sẽ không bao giờ quên ơn này. Mong rằng tận thế sẽ sớm kết thúc để chúng ta còn có thể gặp lại nhau!"

Đổng A vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi: "Đã 21 tuổi rồi, đàn ông con trai đừng khóc nhóc nhẽo! Có duyên thì ắt sẽ gặp lại!"

Liên Thì tiến đến ôm chặt Sở Tuyết, nức nở: "Cảm ơn em! Nếu không có em, mạng chị đã không còn. Trên đường đi, nhớ cẩn thận, cũng đừng sính cường."

Sở Tuyết hiếm khi rơi nước mắt, nhưng hôm nay vì ly biệt nên không kìm được: "Chị yên tâm! Đổng A sẽ chăm sóc em cẩn thận. Chị cũng nhớ giữ gìn sức khỏe!"

Sở Tuyết nói xong, Liên liền lấy từ trong túi xách ra một gói quà nhỏ, giấy gói được tận dụng từ các tạp chí bỏ đi, nhưng nhìn từng nếp gấp được trau chuốt cực kỳ cẩn thận, đủ thấy Liên đã dồn nhiều sự chu đáo và tâm huyết vào đó như thế nào. Liên nói:

"Đừng mở ra vội, đi đường xa, có nó, hy vọng sẽ bớt nhàm chán hơn."

Sở Tuyết lau vội nước mắt sau đó cẩn thận cất kỹ vào trong ba lô siêu trọng.

"..."

Cùng lúc đó, đoàn xe của Đảng Chân Lý xuất hiện, Lê Quyền vội vã rời đi, chào hỏi và tiến đến tiếp đón.

Đổng A liếc nhìn đoàn xe, thấy toàn là xe thiết giáp hiện đại được trang bị v·ũ k·hí tối tân, cùng những xe vận tải hạng nặng có khả năng lội nước. Đoàn xe dài ngoằng, chở theo khí tài quân sự như xe tăng, t·ên l·ửa, thậm chí cả máy bay trực thăng, thể hiện sức mạnh quân sự vô cùng đáng gờm.



Đổng A thầm nghĩ: "Quả nhiên, để thành lập được căn cứ lớn như vậy, không ai là kẻ tầm thường. Chỉ là một đảng phái trong số này thôi, đã có vũ lực lớn đến như thế."

Đã có nhiệm vụ cần hoàn thành, Đổng A và Sở Tuyết mặc kệ những t·ranh c·hấp giữa các đảng phái trong khu vực Đồng Bằng Tây Nam, lên xe điện và dứt khoát rời đi.

Ánh mắt của Liên và Trần Dũng một mực dõi theo chiếc xe cho đến khi bóng dáng của nó biến mất khỏi tầm mắt.

Cả hai đang chìm trong ly biệt đâu, đúng lúc này, một giọng đàn ông uy nghiêm vang lên từ phía sau họ:

“Chàng trai, xin hỏi tên ngươi là gì?”

Hai người quay lại và thấy một người đàn ông trung niên vạm vỡ, khoác trên người chiếc áo choàng tư lệnh, từ đâu đã xuất hiện trước mặt họ. Câu hỏi kia không giống như cần phải có đáp án, giống như chỉ muốn xác nhận giọng nói của đối phương.

Trần Dũng nghe thấy giọng nói quen thuộc, bỗng giật mình, đứng trân trân đó. Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trung niên, hắn sửng sốt đứng im tại chỗ, nước mắt lại tuôn trào như chú gấu con đi lạc gặp lại được mẹ:

"Chú Ba! Sao chú lại ở đây? Tại sao con nhờ liên lạc với Cứu Thế Thành mà không có tin tức hồi âm gì? Mọi người trong nhà đều bị quái vật biển s·át h·ại hết... À không, chỉ còn con với chú Ba thôi...huhu...à không còn có Liên nữa..."

Nhìn màn gặp gỡ bất ngờ này, những người thuộc đoàn xe, bao gồm cả Lê Quyền, đều vô cùng ngạc nhiên.

"Trần Dũng? Đứa cháu yếu đuối ngốc nghếch của ta! Cái tên Trần Cương đâu phải ai cũng biết chứ? Hơn nữa, thời gian đó đang có nhiều t·ranh c·hấp gay gắt, may là tin tức này không lọt vào tai kẻ thù, nếu không mạng ngươi đã sớm không còn.

Ta còn có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi đây! Lên xe của ta nói chuyện." Nói với cháu mình xong, ông ta còn mời cả Liên lên xe.

Sau một buổi chiều trò chuyện, Trần Cương đã nắm được đại khái tình hình và cảm thấy Trần Dũng thật may mắn. Ngây thơ như vậy, nếu đổi người khác có lẽ đ·ã c·hết từ lâu, may mắn thay có Liên và cặp nam nữ bí ẩn kia cứu giúp.



Tiếp theo, Hắn ta triệu tập Lê Quyền để hỏi chuyện. Trần Cương và giáo sư của Lê Quyền là bạn cũ, nên trại chủ của Trại Khí Tượng rất tin tưởng vị cấp trên mới này. Chỉ tiếc là, giống như dự đoán của Lê Quyền, giáo sư không thể nào thoát khỏi được quyền mưu tranh đấu, bị hại ở Cứu Thế Thành.

Những trao đổi của hắn và Đổng A cũng không tính thông tin cơ mật gì, không cần giấu giếm liền nhất nhất kể lại cho cấp trên. Kể cả việc được trợ giúp chống lại đám người của Đảng Liên hợp đã đột nhập.

Cuối cùng, Trần Cương cũng triệu tập 3 tên cải tạo chiến sĩ đã cùng Đổng A chiến đấu và 2 tù binh lên gặp mặt.

Sau từng hồi tra hỏi, có dự đoán nhất định, giống như giải khai khúc mắc, Trần Cương liền cười lên ha hả.

Thấy vậy, thuộc hạ của hắn ta tiến đến hỏi:

"Đại nhân, có cần truy đuổi và bắt giữ bọn họ trở lại không?"

Trần Cương giống như nghe được chuyện gì quá nực cười hiền trợn mắt mắng:

"Bọn họ đã cứu cháu ta, ta chưa kịp báo đáp, hơn nữa lấy gì mà bắt? Nếu là phụ nữ, lạc đàn còn có thể bắt được, nhưng người đàn ông kia có năng lực thế nào, ta chưa rõ. Ngươi định dùng bao nhiêu cải tạo chiến sĩ để bắt họ?

Chiến sĩ phe ta cũng không phải lũ ô uế, ta không đích thân ra tay, các ngươi cho dù dùng cả trực thăng cũng chẳng làm được gì? Nếu họ thoát đi, chúng ta sẽ tự chuốc thêm kẻ thù. Trước khi hỏi, hãy suy nghĩ cho kỹ!"

Tên thuộc hạ bị mắng cho tái mặt, cúi đầu im lặng.



Trần Cương không quan tâm đến tên ngu ngốc đó, trong lòng thầm nghĩ:

"Hẳn là người của căn cứ Z hoặc căn cứ T. Ta tưởng rằng q·uân đ·ội chọn con đường máy móc nên sẽ không quan tâm đến chương trình dược nhân. Hóa ra căn cứ S vẫn tồn tại là do họ dung túng. Vậy lý do là gì? thì ra là như vậy, thảo nào,...."

"Hai chiến binh cải tạo kia thật kỳ lạ. Không nghĩ tới ngoài biến thân và ăn người ra, còn có còn đường khác có thể tăng cường sức mạnh của Sinh Học cải tạo chiến sĩ, hay là lũ tà giáo khốn kiếp đã đạt được thành tựu gì?”

"..."

Sở Tuyết cầm lái, Đổng A rà soát lại bản đồ. Lộ trình được ghi chép chi tiết, hy vọng lần này sẽ không lạc đường. Nếu không thể đến được căn cứ Long Tuyền, họ chỉ còn cách đổi hướng về vùng Duyên Hải Phía Nam, men theo bờ biển để trở về căn cứ Z. Tuy nhiên, con đường này có lẽ sẽ nguy hiểm và mất nhiều thời gian hơn, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ sẽ thất bại.

Lần này, cả hai không còn "hai cái vướng bận" và có bản đồ chi tiết, nên đoạn đường mà trước đây mất một tuần để vượt qua, giờ chỉ tốn một nửa thời gian.

Hai người đi qua một thành phố vệ tinh nhỏ. Mưa phùn lất phất nhuộm ướt con đường, một màn sương mỏng che phủ những tàn tích đổ nát. Chiếc xe điện buộc phải đi chậm rãi, hai bên đường là những tòa nhà cao tầng ảm đạm, không bóng người.

Nước mưa chảy ròng ròng trên những mảng tường bong tróc, khung cửa sổ vỡ vụn và những chiếc xe ô· t·ô c·háy rụi, khung cảnh tan thương, thê lương.

Cặp đôi đi qua một khu công viên từng sầm uất, giờ đây chỉ còn lại cây cối ủ rũ, con đường nứt nẻ và những mảng bùn nhão nhoét vương vãi. Lũ zombie lang thang vô định trên đường phố, tiếng rên rỉ ghê rợn hòa vào tiếng mưa rơi, bầu không khí u ám, rùng rợn.

Đổng A đã khử mùi rất tốt, hơn nữa xe điện chạy rất êm nên lũ zombie không thể phát hiện ra hai người đang lái xe trên cao tốc.

Bỗng nhiên, một t·iếng n·ổ vang lên khiến Sở Tuyết giật mình đạp phanh gấp. Đổng A ra hiệu cho nàng bình tĩnh rồi nhìn về phía t·iếng n·ổ. Hắn nhận ra đó là một nhóm người sống sót đang chiến đấu với lũ zombie trong màn mưa. Là một "lữ khách qua đường" Đổng A đương nhiên không muốn can thiệp, cứ thế lái xe rời đi.

Hai người Đổng A lái xe trong màn mưa trò chuyện về những kinh nghiệm học hỏi được trong đoạn thời gian gần đây. Người ngoài có thể cảm thấy họ rất mạnh mẽ, nhưng bản thân lại không cho là như vậy.

Mọi người đều có nhân sinh của mình đi theo đó là khổ nạn nhiều đếm không hết, chỉ có tự thân vượt qua mới có thể ngày càng mạnh mẽ.

Dù cho bản thân có sức tính toán kinh người thì sao chứ? Lý thuyết và thực tiễn khác nhau xa, suy cho cùng cũng chỉ là những con "gà công nghiệp" sống trong thành phố, khuyết thiếu kinh nghiệm sống.

Đổng A nói Trần Dũng ngây thơ, mà không có để ý tới bản thân chẳng phải cũng rất ngây thơ hay sao? Một kẻ có tư duy của "người bình thường" trong một thân xác vô địch.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.