Đổng A dứt lời, đồng thời tắt đi trạng thái "Quan sát".
Trong tầm nhìn của hắn lúc nãy, hai thân ảnh nhỏ bé không mang màu xám như người bình thường, mà có những dòng vật chất màu trắng không ngừng chuyển động, tạo thành một vòng tuần hoàn.
Hắn xoa xoa huyệt thái dương đang nhức mỏi, chìm vào suy tư. Ban đầu, Đổng A tưởng rằng hai đứa trẻ kia là Dược Nhân, nhưng sau một thời gian quan sát tỉ mỉ, liền nhận ra có điều gì đó khác biệt.
Chính vì vậy, hắn quyết định trực tiếp hỏi để làm rõ.
Sau một hồi tra khảo, mặc dù bé trai có che giấu một số thông tin, nhưng không thể nào qua mắt Đổng A lão luyện.
Có vẻ như hai đứa trẻ cũng hoàn toàn không ý thức được sự đặc biệt của bản thân.
Để lại cho đứa trẻ kha khá nước uống, sau đó hai người nhanh chóng ly khai. Trước khi đi Đổng A còn dặn dò:
“Cố gắng sống sót! Nên hạn chế tiếp xúc với người lạ mặt, nhất là những kẻ có làn da tái nhợt.
Còn nữa, cần phải đề phòng hàng xóm, bọn họ đang thèm không phải là chút tài sản không đáng giá này mà là thân thể của các ngươi đó.
Nếu chúng ta trở lại sớm, không ngại dẫn anh em ngươi rời đi nơi địa ngục này đến trại Soca.”
Bước ra khỏi lều trại, Đổng A không khỏi thốt lên với Sở Tuyết:
"Dân cư nơi đây có vẻ còn chưa tồi tệ, tăm tối như khu vực căn cứ Z, nếu không hai đứa trẻ đã sớm c·hết. Ta không biết nên buồn hay nên vui nữa."
“...”
Vài ngày sau, đúng theo kế hoạch, hai người lén lút trà trộn vào đoàn người được tổ chức thần bí tuyển mộ, chui vào cống thoát nước bên trong thành El Dorado.
Hai tên xui xẻo mà họ mạo danh đã b·ị đ·ánh ngất và bỏ lại trong một lều trại nào đó.
Sở Tuyết, vì là phụ nữ nên không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng, đành phải hóa trang và âm thầm đi theo, để Đổng A giao tiếp.
Mặc dù không hiểu hết ám ngữ, nhưng Đổng A đã nghe lén được kha khá, đủ để xác nhận thân phận và tạm thời che giấu mục đích thực sự.
Muốn hòa nhập với đoàn người, cả hai buộc phải thay đổi trang phục.
Do không thể mang theo quá nhiều v·ũ k·hí: súng trường t·ấn c·ông, súng bắn tỉa, đao và thương phục hợp buộc phải để lại chỗ balo siêu trọng.
Hệ thống thoát nước được thiết kế với vô số song sắt kiên cố, đan xen dày đặc, kết nối liền mạch với những bức tường cao, tạo thành rào cản vững chắc ngăn chặn mọi kẻ xâm nhập, kể cả những con quái vật hung hãn nhất.
Đổng A không khỏi băn khoăn, đoàn người sẽ sử dụng cách nào để lọt vào bên trong?
Trên hệ thống song sắt thoát nước kiên cố, một góc khuất bỗng lộ ra dấu vết bị cưa cắt, tạo thành khe hở vừa đủ cho một người chui qua.
Việc cắt đứt thanh sắt dày cỡ này đòi hỏi kỹ thuật cao, dụng cụ chuyên dụng, sự che giấu kín đáo, và không thể nào hoàn thành nếu không có sự phối hợp từ lính gác từ phía bên trong.
Những gì Đổng A quan sát được về năng lực của tổ chức này chỉ như phần nổi của tảng băng trôi, ẩn chứa bên dưới còn nhiều điều bí ẩn và nguy hiểm hơn nhiều.
Do đó, hắn càng quyết tâm che giấu sự hiện diện của bản thân để tránh những rủi ro tiềm ẩn.
Sau khi vượt qua ba lớp rào sắt kiên cố, đoàn người mới chính thức thâm nhập vào khu vực phòng thủ ngoài cùng.
Tiếp theo đó là vòng rào phòng thủ thứ hai, nơi có một trạm gác được bố trí với lính canh túc trực hai mươi tư trên bảy.
Tuy nhiên, nhờ sự tiếp ứng từ bên trong, tổ trực gác đã giả vờ như không thấy và cho đoàn người chui vào một đường ống thoát nước nhỏ hơn để t·ẩu t·hoát.
Hai người Đổng A theo chân đoàn người len lỏi qua hệ thống cống ngầm bẩn thỉu, ẩm thấp, cuối cùng cũng đến được một hố lộ thiên.
Sau khi thoát khỏi hố, họ bảy ngoặc tám rẽ, tiếp tục di chuyển qua các ngõ hẻm, ẩn mình trong bóng tối, cho đến khi tới một nhà thờ cũ kỹ.
Phía sau chính điện, đoàn người được dẫn tới một căn phòng nhỏ, kín mít, không có cửa sổ, chỉ lờ mờ ánh sáng le lói qua khe hở, tạo nên bầu không khí u ám, bí ẩn.
Trong bóng tối mờ ảo, một người đàn ông khoác áo choàng dài đã đứng đợi sẵn, dang rộng vòng tay chào đón những thành viên mới. Giọng nói trầm ấm vang lên:
"Chào mừng các chiến hữu! Sau thời gian dài quan sát và thử thách, các ngươi đã chính thức trở thành một phần của tổ chức chúng ta. Từ hôm nay, hãy cùng chung tay xây dựng lý tưởng chung..."
Lời nói của người đàn ông vang vọng trong căn phòng, thu hút sự chú ý của hai người, thoạt đầu còn tưởng đã lọt vào tổ chức tà giáo nào đó cơ đấy, nhưng may mắn là không phải.
Đổng A và Sở Tuyết nhất thời không thể rời đi, có chút ngán ngẩm đứng nghe lấy.
Nội dung bài phát biểu sáo rỗng, khuôn mặt hăng hái của đám đông bên dưới khiến Đổng A không khỏi nghi ngờ. Liệu họ có đang bị bỏ bùa mê thuốc lú nào đó hay không?
Bài thuyết trình lê thê tưởng chừng như không có hồi kết, cuối cùng đoàn người cũng được dẫn khỏi nhà thờ.
Khi bước ra khỏi căn phòng, Đổng A cảm nhận được sự bất thường, như có ai đó đang lẩn khuất trong bóng tối theo dõi từng cử chỉ của bọn họ.
Đoàn người im lặng di chuyển, rời khỏi nhà thờ rồi tiến vào một tòa nhà tứ hợp viện cổ kính nằm khuất ở góc Đông Bắc thành phố.
Nơi đây từng là khu chợ giao thương sầm uất, nhưng sau khi có lệnh phong tỏa và di dời dân cư, nó trở nên hoang tàn, vắng lặng.
Kích hoạt trạng thái quan sát, Đổng A nhận ra những bóng xám lấp lóe trong góc khuất, âm thầm theo dõi cử chỉ của từng người. Nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi, hắn thầm nghĩ:
Tổ chức này đề phòng cao độ đây mà. Miệng thì hô hào chiến hữu, lý tưởng, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ người mới. Việc cử người theo dõi trong bóng tối là minh chứng rõ ràng cho điều đó."
Hiểu rằng, việc tham gia đối đáp ám ngữ ngày hôm sau, mà chưa nắm rõ quy luật sẽ khiến hắn dễ dàng lộ tẩy, Đổng A âm thầm tìm kiếm cơ hội rời đi.
Tuy nhiên, sự cảnh giác của tổ chức khiến hắn bất ngờ, khi số lượng lính canh bên ngoài căn hộ tăng lên đột ngột.
Nhận thấy thời cơ bí mật rời đi không còn.
"Bại lộ thì bại lộ!"
Đổng A liếc mắt ra hiệu cho Sở Tuyết. Cả hai bộc lộ toàn bộ sức mạnh, vượt qua bức tường rào, chia ra hai phương hướng khác nhau để t·ẩu t·hoát.
Sự cố bất ngờ ập đến khiến cả đoàn người và lính canh đều hoảng hốt. Đến khi đám đông định thần lại và nhận ra sự hiện diện của kẻ lạ mặt trà trộn trong đội ngũ, họ lập tức cử người truy đuổi.
Thành phần truy binh chủ yếu là thợ săn biến dị, có cả cải tạo chiến sĩ, nhưng Đổng A và Sở Tuyết đâu phải “cải tạo chiến sĩ” bình thường mấy cái nhảy vọt lấp lóe, thân ảnh liền len lỏi qua con đường hẻm, biến mất trong bóng tối.
Rất nhanh tin tức có người lạ mặt trà trộn vào đội ngũ người mới được truyền tới tai của tổ chức thần bí.
Trong một căn phòng u tối, tên thủ lĩnh có chút đứng ngồi không yên, dường như có kế hoạch gì đó đang tiến hành tới lúc mấu chốt, không dung thứ bất cứ sai sót nhỏ nào.
Tiếng gõ cửa vang lên khe khẽ, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bao trùm căn phòng. Tên thủ lĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cánh cửa.
"Vào!" - Giọng nói của hắn ta vang lên, trầm thấp, đầy uy nghiêm.