Sở Tuyết không chỉ né tránh, còn ném trả lựu đạn về phía đối phương. Lực tay của nàng vô cùng mạnh, lựu đạn xé gió lao đến, p·hát n·ổ ngay trước mặt tên cự nhân, khiến hắn bị nổ đến da tróc thịt bong. Thế nhưng, hắn chẳng mảy may để ý, vẫn điên cuồng xoay nòng súng Gatlin.
Tên to con đâu ngờ rằng những quả lựu đạn trước đó chỉ là đòn nghi binh, bởi Sở Tuyết còn giữ lại một quả nhiệt nhôm chưa sử dụng.
Lần này nàng ném cùng lúc hai tay hai quả lựu đạn.
Hắn lại chẳng thèm tránh né, dự định bắn nổ nó trên không trung.
Trong lúc ném lựu đạn, Sở Tuyết lại tiếp tục trúng một viên đạn vào vai. Mới chỉ thoáng chốc, nơi ẩn núp của nàng đã b·ị b·ắn thủng lỗ chỗ, sắp tan nát tới nơi.
Tên to con thay đổi dự định ban đầu, quyết định buông tha cho phòng thủ nhằm nhanh chóng giải quyết kẻ địch, hắn muốn bắn nát nơi ẩn thân của Sở Tuyết.
Nào ngờ Sở Tuyết một vai bị trúng đạn, lại chưa có tiếp tục né tránh mà rút ra súng lục, bắn về phía quả lựu đạn theo sau.
Quả lựu đạn đầu tiên p·hát n·ổ, là lựu đạn thường tên to con thành công lệch người né tránh, nhưng cũng bị nổ cho máu thịt be bét, đáng lẽ quả lựu đạn thứ hai sẽ bị sóng xung kích đẩy lùi lại một khoảng cách, thì viên đạn của Sở Tuyết đã theo sau mà tới trước, bắn trúng quả lựu đạn nhiệt nhôm.
“Keng!” “Uỳnh!!!”
Tiếng nổ chưa tính là lớn nhưng phản ứng nhiệt nhôm cháy lóe mù con mắt, cự nhân vị vẩy khắp người, ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt đến tận xương, để hắn không nhịn được kêu thảm.
Khẩu Gatling bị nung chảy tức khắc, biến thành dòng thép lỏng chảy rỉ xuống nền. Khi khói bụi tan đi, tên to con đã bị đốt cháy đến phân nửa cơ thể, chẳng còn sức lực, ngã quỵ xuống.
Sở Tuyết chưa vội tiến lại gần mà ném thêm vài quả lựu đạn thường, khiến chúng p·hát n·ổ trực diện vào hắn. Khi chắc chắn đối thủ không còn động đậy, nàng mới cẩn thận tiến lên bình đài từ một hướng khác.
Nàng tiến gần đến khoang duy trì sinh mệnh, nơi tên to con nằm bất động, đã hoàn toàn c·hết. Trên nắp khoang có một cửa sổ nhỏ bằng pha lê, Sở Tuyết tò mò nhìn vào và thấy bên trong là một người phụ nữ với dung mạo tuyệt sắc.
Dù là phụ nữ, Sở Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của đối phương. Nàng chưa từng gặp ai xinh đẹp đến vậy.
Khi nhận ra dược nhân này không phải là Tô Dự, nàng có chút thất vọng dâng lên.
“Tô Dự, ngươi đã đi đâu rồi?” Sở Tuyết khẽ lẩm bẩm.
Dù người trong khoang không phải là Tô Dự, nhưng vẫn là một dược nhân tinh khiết. Nếu mang được cô ấy về căn cứ Z, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được rất nhiều điểm cống hiến.
Lo ngại như lần trước, khoang duy sinh có thể đã bị cài thuốc nổ, Sở Tuyết dự định mở khoang, vớt người rồi bỏ chạy.
Ai ngờ, khi tay Sở Tuyết vừa chạm vào tay nắm cửa khoang, một cánh cửa phía sau căn phòng đột nhiên mở ra, xuất hiện một người đàn ông trung niên đeo kính với khuôn mặt trông cực kỳ phúc hậu.
Đi sau ông ta là hai gã khổng lồ, mỗi người cầm một khẩu súng phòng không, cỡ nòng 30mm đã được độ chế, nhìn qua khá hầm hố, uy lực.
Sở Tuyết thấy tình hình không ổn thầm nghĩ: "Chưa kịp cứu người rồi!"
Nàng nhanh như chớp rút lui, tránh xa khỏi khoang duy sinh, và thoát ra qua một cửa phòng khác. Dù sao người bên trong chẳng phải là Tô Dự, nàng đâu cần nhất thiết mạo hiểm tính mạng để giải cứu.
Người đàn ông trung niên đeo kính kia chính là thành chủ El Dorado. Ông ta thoáng ngạc nhiên trước tốc độ kinh người của Sở Tuyết.
Dù hai gã khổng lồ đi cùng trông rất đáng sợ, sức mạnh của chúng chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp 4 mà thôi, các chỉ số khác như tốc độ, phản ứng và khả năng hồi phục lại rất thấp.
Thành chủ nhận thấy rằng, tốc độ của Sở Tuyết ít nhất cũng đạt ngưỡng cấp 4.
Thấy Sở Tuyết rút lui quá nhanh gọn, người đàn ông trung niên chẳng thèm đuổi theo, chỉ ra hiệu cho hai tên khổng lồ, tháo khoang duy sinh và mang một lọ dung dịch màu tím rời đi.
Khoang duy sinh khá to nặng, nhưng với hai gã khổng lồ, nó nhẹ tựa lông hồng. Một tên dễ dàng nhấc lên vai, sau đó cả ba cùng rời khỏi phòng qua một cánh cửa khác.
Sở Tuyết rời khỏi phòng chứa dược nhân, nhanh chóng gặp lại Đổng A, hạ gục thêm vài tên lính phòng vệ trên đường. Đột nhiên, toán lính như nhận được mệnh lệnh, chỉ hư trương thanh thế một lúc rồi đồng loạt rút lui.
Nhân lúc này, Sở Tuyết báo cáo lại kết quả cho Đổng A. Hắn cực kỳ thất vọng khi biết dược nhân tinh khiết kia không phải là Tô Dự, đồng thời, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
"Không phải Tô Dự cũng tốt, ít nhất sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy phức tạp ở nơi này."
Chẳng còn lo sợ cho sự an toàn của Tô Dự, Đổng A và Sở Tuyết không còn bị bó tay bó chân nữa, cảm thấy đỡ ràng buộc hơn hẳn. Dù chưa thể c·ướp được dược nhân, cả hai quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Ngẫm lại, người của căn cứ Z xuất hiện ở đây không ít.
Hắn tự hiểu rõ bản thân chỉ là một trong nhiều phương án mà người trợ lý đã sắp đặt để săn lùng dược nhân. Có lẽ Người trợ lý mới lười quản bọn hắn c·hết sống bên ngoài.
Nhưng trong những tình huống như thế này, sự cố ngoài ý muốn lại càng dễ xảy ra.
Phía ngoài, giờ đây đã dừng lại tranh đấu. Đội lính đánh thuê chính thức của căn cứ Z quét sạch toàn bộ đối thủ.
Thực tế, quái vật của căn cứ S và lính phòng vệ đã đánh nhau đến mức gần như lưỡng bại câu thương, chính đội lính đánh thuê đã nhảy vào đúng lúc để ngư ông đắc lợi, dọn dẹp những kẻ địch còn lại.
Khi bọn họ bất ngờ tiến vào, nhìn thấy Đổng A và Sở Tuyết, liền lập tức bao vây hai người. Đổng A không muốn xảy ra xung đột, nên đã lấy thiết bị xác minh thân phận ra, nói:
“Người mình đây! Lính đánh thuê chính thức của căn cứ Z. Xác minh thân phận.”
Thủ lĩnh của đội lính đánh thuê, Hỏa Long, thấy đội của Đổng A chỉ có hai người, tưởng rằng các thành viên khác đã bị tiêu diệt, nên tỏ vẻ kiêu ngạo, chẳng buồn kiểm tra thân phận mà hất hàm hỏi với giọng sai khiến:
“Dược nhân đâu rồi?”
Biết dược nhân không phải là Tô Dự, Đổng A chẳng muốn giấu giếm, đáp:
“Đã bị một người trung niên đeo kính đưa đi qua cửa sau.”
Hỏa Long gằn giọng: “Làm sao ta có thể tin các ngươi? Đi lên trước dẫn đường!”
Đổng A nghe rõ ý đồ của hắn muốn biến mình thành pháo hôi để dò đường, sắc mặt trầm xuống, đáp:
“Ỷ đông h·iếp yếu phải không?”
Hỏa Long cười lạnh: “Đúng! Ta ỷ đông h·iếp yếu đấy! Phải trách ngươi chỉ còn lại có hai người. Rốt cuộc có chịu đi hay không?”
Đổng A tức giận, cảm thấy kẻ kiêu ngạo như Hỏa Long mà sống được đến bây giờ quả thật ít thấy. Hắn liếc nhìn Sở Tuyết, nàng lập tức hiểu ý.
Đổng A cười nhạt, nói: “Được rồi! Được rồi!...” Liền tập tức xuất thủ luôn.
Hỏa Long nghe thấy Đổng A nói “Được rồi!” cứ tưởng đối phương chịu khuất phục, nào ngờ lại quyết đoán ra đòn. Hắn nhìn như thô cuồng nhưng tâm đề phòng hắn chưa bao giờ để xuống, không hề có chút bối rối nào, lập tức nổ súng nghênh đón.
Đánh nhau ấy mà, Hỏa Long chưa bao giờ sợ ai. Hắn muốn cho đối phương biết vì sao danh hiệu của mình lại được gọi là "Hỏa Long".
Loại súng mà hắn và đồng đội sử dụng là v·ũ k·hí chuyên dụng cho các cải tạo chiến sĩ, sản xuất từ căn cứ Z, nhãn hiệu L.Box.Toral. Có thể xem như một đối cực của SCT-01 của căn cứ T.