Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 181: Phản diện nói nhiều.



Chương 181: Phản diện nói nhiều.

“Đổng A” rời đi. Các sợi rễ sau một hồi điên cuồng t·ấn c·ông liền mất dấu, quất loạn khắp nơi, mất kiểm soát.

Alex Dương đứng ở bên, trợn mắt há mồm. Thành chủ mà bọn hắn đối mặt, người khiến cả đội tưởng chừng toàn quân bị diệt, lại được nam nhân trước mắt hóa giải dễ dàng.

Đối phương chẳng cần sử dụng biện pháp gì quá b·ạo l·ực, tất cả diễn ra tựa như lấy đồ trong túi.

Alex Dương phản ứng nhanh chóng, rối rít cảm ơn.

"Đổng A" chỉ nhàn nhạt nói:

“Ngươi tiềm lực rất lớn, hy vọng đừng c·hết quá sớm.

Còn nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Lõi rừng rậm sắp giành lại quyền kiểm soát. Khi nó thức tỉnh, mọi thứ ở đây sẽ bị tái lập. Đến lúc đó, những kẻ từ bên ngoài đều sẽ c·hết. Ngươi còn 10 phút. Chúc may mắn.”

Alex Dương vội hỏi:

“Ngài không cùng rời đi sao?”

Hắn vừa dứt lời liền hối hận vì lắm miệng.

"Đổng A" không trả lời, chỉ lạnh lùng nói:

“9 phút 55 giây.”

Nghe vậy, Alex Dương tức tốc chào tạm biệt, giải trừ trạng thái biến thân. Một tay vác nữ dược nhân, một tay vác Thiên Đường, hắn chạy bán sống bán c·hết theo hướng con sói trắng bạc vừa rời đi.



Bây giờ, Thành chủ thoát khỏi trạng thái cuồng nộ. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng nói trầm ấm thường ngày, không còn chút điên cuồng hay tự đắc:

“Ngươi tại sao lại ngăn cản ta?”

Vẻ mặt "Đổng A" thản nhiên: “Ta đâu có ngăn cản ngươi.”

Thành chủ dường như chẳng để tâm đến câu trả lời, tiếp tục tự lẩm bẩm:

“Ngươi biết không? Ta chưa tự nhận mình là người tốt, nhưng cũng không phải kẻ xấu.

Cuộc đời ta g·iết người nào có nhiều. Khi zombie bùng phát, t·hiên t·ai hoành hành, ta từng g·iết một ít người, tuy nhiên số người ta cứu còn nhiều hơn.

Ta chưa bao giờ cho rằng mình sai. Kể cả lần này. Ta muốn sở hữu sức mạnh, ba phần vì bản thân, bảy phần là vì nhân loại.

Ta còn sống, ta có thể cứu được rất nhiều người. Ngươi, tại sao ngăn cản ta?”

“Ta không ngăn cản ngươi.” "Đổng A"nói, giọng điệu hờ hững, chẳng tỏ vẻ bận tâm.

Hắn bước tới gần Nguyễn Văn Hồng, lớp mặt nạ kim loại trên mũ giáp đã rơi xuống, để lộ khuôn mặt chất phác bên dưới.

"Đổng A" cắt một vết trên tay, để máu nhỏ vào miệng Nguyễn Văn Hồng, cố gắng giữ lại hơi thở cho hắn.

Nguyễn Văn Hồng vẫn chìm trong ảo giác, chỉ khi quả cầu thịt kia biến mất, mới tỉnh lại. Tình trạng cơ thể của hắn sắp không xong rồi. Các khí quan sinh học đã tan nát, trong khi các khí quan máy móc hỏng hóc, liên tục tàn phá thêm cả thể chất lẫn tinh thần.

Nguyễn Văn Hồng đang đứng trước ngưỡng cửa tan vỡ hoàn toàn, cả thân thể lẫn ý chí đều chuẩn bị sụp đổ.



Giữa lúc đó, giọng nói lảm nhảm của Thành chủ tiếp tục vang lên:

“Những kẻ ta g·iết hôm nay toàn là lũ ăn thịt người. Lính của ta mang theo ngoài kẻ tử trung ra, còn cố tình kèm theo đám bại hoại, biến chúng thành pháo hôi để mượn tay các ngươi tiêu diệt. Ta không muốn chúng tiếp tục di họa đến căn cứ mới. Ta đã hết lòng rồi.”

Hắn ngừng một chút, rồi giọng nói run rẩy, như tự thuật với chính mình:

“Mẹ ta từng nói, người yếu đuối chẳng thể làm nên việc lớn. Ta... ta thật ngu muội...

Ngươi không nên ngăn cản ta...Rừng rậm sắp biến đổi lớn rồi.... ngươi không nên ngăn cản ta... hu hu hu...”

Thành chủ vừa nói, vừa khóc nấc như đứa trẻ, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã mất đi hết vẻ uy nghiêm.

"Đổng A" nhướng mày, giọng điệu có chút trêu tức: “Ta không ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi sẽ chẳng thể nào thành công. Muốn biết vì sao không?”

Thành Chủ rất muốn biết, hỏi: “Vì sao?”

"Đổng A" nhếch môi: “Vì chính chủ đang ở tầng trên. Ở gần như vậy, ngươi làm sao có cơ hội chứ hả?”

Thành Chủ sững người một lúc, sau đó bật cười tự chế giễu: “Thì ra là vậy... Ta thật khờ... Ha ha.”

"Đổng A" liếc nhìn hắn, giọng lạnh nhạt: “Ngươi còn một phút. Có di ngôn gì, mau nói?”

Thành Chủ thở dài, ánh mắt xa xăm, cam chịu: “Ta đã lo liệu hậu sự xong cả rồi. Chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.”

"Đổng A" khẽ gật đầu: “Vậy cũng tốt. Sẵn tiện nói cho ngươi biết: dù ngươi thành công thì sao? Khi ngươi sống đủ lâu, mọi thứ sẽ thay đổi. Hãy coi đó là kiếp. Nếu chưa vượt qua được, sự tồn tại sẽ chỉ còn là giày vò.”



Thành Chủ cười nhợt nhạt, đôi mắt khép dần, đầy nuối tiếc: “Ta sống uổng phí 52 năm, có lẽ chưa đủ lâu để hiểu được điều đó.”

Nói xong, hắn nhắm mắt, ý thức dần tan biến, để lại cơ thể bất động.

"Đổng A" nhìn hắn lần cuối, vẻ mặt không chút cảm xúc, lẩm bẩm: “Thật vô nghĩa.”

Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được một luồng trường năng lượng với tốc độ cực nhanh quét qua thân thể mình.

Nguyễn Văn Hồng, sau khi uống máu của "Đổng A" không chịu ảnh hưởng của trường năng lượng. Tuy nhiên, đối với người còn sống sót khác, rải rác khắp tầng một và tầng hai thì chẳng may mắn như thế, bọn họ lập tức chìm vào ảo giác.

Gương mặt họ đờ đẫn, ngay sau đó, các vết ban đen xuất hiện trên cơ thể, nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân. Những sinh học cải tạo chiến sĩ vốn mạnh mẽ đều lặng lẽ ngã xuống, c·hết đi trong im lặng.

Máy móc cải tạo chiến sĩ cũng không thoát khỏi số phận tương tự. Phần sinh học của họ nhanh chóng hoại tử. Bọn họ biến thân thể thành máy móc, tuy vậy vẫn giữ đặc điểm chung là não bộ chưa thể thay thế. Khi não bộ bị phá hủy, sự sống liền chấm dứt.

Ở khu vực nào đó tại tầng một, một nhóm siêu nhân loại của căn cứ T đang mai phục. Đội ngũ hơn 30 người, tất cả đều có thực lực cấp 3, khá hùng mạnh. Dẫn đầu là hai kẻ sở hữu sức mạnh chẳng thua kém Cao Bồi, rõ ràng định đóng vai "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau". Tuy nhiên, họ đâu có ngờ trường năng lượng bộc phát quá mạnh mẽ, càn quét toàn bộ, khiến cả nhóm bị c·hôn v·ùi không một tiếng động.

Ở gần nơi "Đổng A" đứng, một tên da xanh của căn cứ Long Tuyền, tưởng chừng đ·ã c·hết, bỗng động đậy. Hắn giả c·hết thành công đến mức ngay cả "Đổng A" cũng tạm thời chưa phát giác. Nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô ích, vì khi trường năng lượng đảo qua, ý thức của hắn lập tức bị xóa sạch, rơi vào tịch diệt.

"Đổng A" chẳng để tâm biến đổi xung quanh nữa. Hắn bước tới chỗ cái xác – quái vật da xanh thuộc căn cứ Long Tuyền – đã bị thực vật biến dị hút khô trong đ·ống đ·ổ n·át. Đổng A mở balo của tên đó, lấy ra bình kim loại nhỏ, trong đó có vài hạt tròn nhỏ, đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Nhìn vào chúng, khuôn mặt "Đổng A" hiếm khi lộ vẻ hài lòng. Hắn cẩn thận bỏ bình kim loại này vào balo của mình.

Lúc này, Nguyễn Văn Hồng cũng đã tỉnh lại. Quan sát xung quanh, hắn thấy một mình "Đổng A" đứng đó. Nguyễn Văn Hồng vậy mà cười, nụ cười đầy chua chát:

“Phan Khải thật không làm ta thất vọng, chỉ tiếc hắn còn quá trẻ.”

"Đổng A" không đáp lời của Nguyễn Văn Hồng, tiếp tục nhàn nhã thu dọn chiến trường. Ánh mắt cực kỳ bắt bẻ, chỉ chọn vật phẩm có giá trị nhất trong số những thứ tốt nhất, dù vậy, biểu cảm vẫn lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Sau đó, "Đổng A" bước đến chỗ Sở Tuyết, lúc này đang hôn mê b·ất t·ỉnh. Hắn tiếp tục cắt máu từ tay mình, nhỏ từng giọt vào miệng nàng.

Nếu là Đổng A của trước đây, khi còn giữ được bản chất bình thường và chưa rơi vào ảo giác, hành động sẽ chẳng mang lại bất kỳ hiệu quả nào. Nhưng đối với “Đổng A” hiện tại, mọi thứ đã khác. Các v·ết t·hương trên cơ thể Sở Tuyết nhanh chóng phục hồi một cách kỳ diệu. Hắn đặt ngón cái của mình lên trán Sở Tuyết, như thể để trấn an tinh thần nàng. Có lẽ, sâu thẳm trong tâm trí, hắn không muốn nàng tỉnh lại và phải đối mặt với “Đổng A” khác hoàn toàn so với con người mà nàng từng biết.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.