Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 183: CPS (Cryspisium)



Chương 183: CPS (Cryspisium)

Nguyễn Văn Hồng muốn hỏi thêm về Số 6, nhưng bất chợt máu trào ra từ khóe miệng. Ánh mắt hắn dần trở nên mờ đục, giọng nói yếu ớt vang lên:

"Xem ra… không còn nhiều thời gian. Thôi vậy, ta nghỉ ngơi một lát."

Nói xong, hắn nhắm mắt, như thể đang chìm vào giấc ngủ.

"Đổng A" đứng lặng nhìn, thầm hiểu rằng giây phút đôi mắt khép lại cũng là lúc Nguyễn Văn Hồng rời khỏi thế giới này mãi mãi.

Sau đó, hắn bắt đầu thu xếp, dùng lớp xương vỏ ngoài của thiết giáp để làm quan tài, biến tầng 2 thành nơi yên nghỉ cuối cùng cho Nguyễn Văn Hồng.

Xong việc, hắn bước đến khối cầu thịt giờ đã héo khô, cẩn thận lục tìm trong đống xác và lấy ra viên đá màu ngọc bích có 9 lỗ nhỏ trên bề mặt. "Đổng A" lấy sợi dây xâu viên đá thành dây chuyền, rồi cẩn thận cất kỹ vào túi.

Khối lõi xương vỏ ngoài của thiết giáp, balo của bản thân, Nguyễn Văn Hồng và Sở Tuyết, tất cả đều được hắn thu gom.

Thu thập xong xuôi, "Đổng A" bế Sở Tuyết, tiếp tục hành trình lên trên. Do phải mang theo nhiều hành lý, nếu nhìn từ xa sẽ liên tưởng tới con quái khổng lồ chở cả gia tài trên lưng. Tuy nhiên, tốc độ của hắn vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc xuất hiện ở tầng 3.

Trên tầng này, thực vật biến dị vẫn còn sống, nhưng dường như chưa nhận ra sự hiện diện của hắn. Bình thản, "Đổng A" đi ngang qua chúng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, cho đến khi tiến vào phòng số 33.

Bên trong phòng rộng rãi, chính giữa là trụ pha lê hình vuông, trên đó đặt một chiếc vali màu đen. "Đổng A" nhẹ nhàng lấy xuống vali, chưa hề có dị biến phát sinh. Hoặc có lẽ, có nguy hiểm nhưng mối nguy hiểm ấy không nhắm vào hắn.

Trở lại tầng 44, thay vì đi thẳng tới phòng quản trị viên, "Đổng A" dừng chân tại căn phòng của cô bé lần trước.

Lần này, bé gái như cảm nhận được điều gì, không còn ngồi xem tivi nữa mà chạy vụt ra cửa, nhào vào lòng "Đổng A" với nụ cười rạng rỡ:

"Chú A đã trở về rồi! Số 9 nhớ chú A quá!"

"Đổng A" cười, xoa đầu bé, dịu dàng hỏi:

"Số 9 có ngoan không? Ở đây có ai ăn h·iếp cháu không?"

Bé gái dụi đầu vào người hắn, hớn hở đáp:

"Ở đây rất vui! Mọi người đều đối xử tốt với Số 9. Ở gần chú A thật là thoải mái á. Hì hì hi."

"Đổng A" gật đầu, giọng trầm ấm:

"Vậy thì tốt rồi. Lần này chú A chỉ ghé thăm. Lần sau, chú sẽ đưa cháu và gia đình tới một nơi mới. Ở đó vui hơn nhiều."

Số 9 cười tươi như hoa:

"Thế thì tốt quá!"



"Đổng A" lấy ra sợi dây chuyền có đính viên đá màu xanh ngọc bích, đeo lên cổ Số 9 rồi nói:

“Đồ chơi của cháu, trả lại cho cháu. Bọn họ không làm nghiên cứu nữa. Quản trị viên đến rồi, chú có vài việc muốn nói với hắn. Cháu đi chơi đi.”

Số 9 thấy sợi dây chuyền, mừng rỡ tít cả mắt, nhảy nhót vui vẻ rồi chạy về phòng mình.

Ngay khi Số 9 rời đi, sau lưng hắn, hình ảnh của Quản trị viên yên ắng quỷ dị hiện ra.

"Đổng A" chưa rơi vào ảo giác như trước, thấy đối phương xuất hiện mà chẳng chút ngạc nhiên, chỉ đưa ra chiếc vali và hỏi:

“Ngươi muốn đi đâu?”

Quản trị viên bản năng đáp lại:

“Phái phân thân ra ngoài làm chút việc.”

Sau câu trả lời, hắn chợt giật mình, ánh mắt đánh giá lại đối phương và nói:

“À, là ngài sao? Khó trách gọi Đổng A. Lúc đó ta đã nghi ngờ rồi.”

"Đổng A" nghe vậy không biểu lộ gì, nhìn Sở Tuyết rồi nói:

“Đã nghi ngờ còn dám làm càn như vậy? Mau giải trừ cho nàng.”

Quản trị viên vội phân bua:

“Ta chỉ tò mò xem phía dưới đã xảy ra chuyện gì mà thôi.”

Lời biện hộ của Quản trị viên, Đổng A không buồn nghe. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng mở hai mi mắt của Sở Tuyết. Quản trị viên thở dài, khoát tay một cái, hai cây kim cực nhỏ đang cắm sâu vào nhãn cầu của nàng từ từ được rút ra.

Sau khi làm xong, Quản trị viên nhìn hắn, giọng đầy lấy lòng:

“Ta thực sự không có ác ý.”

"Đổng A" không tỏ thái độ, nhàn nhạt nói:

“Ngươi ra ngoài cẩn thận bị phát hiện.”

Quản trị viên gật đầu, cười đáp:

“Ngài yên tâm, ta có chừng mực.”



"Đổng A" hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Quản trị viên, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự uy nghi:

“Lần này cầm về quyền hạn, ngươi tranh thủ dọn dẹp đám thực vật biến dị tự phát triển trong khu cao ốc đi. Đừng để Số 9 thêm phiền.”

Quản trị viên gật đầu, đáp nhanh:

“Nghe lời ngài.”

Tuy nhiên, hắn ngập ngừng một chút, đôi mắt khẽ liếc, rồi cẩn thận hỏi:

“Về phần thù lao?”

"Đổng A" nhướng mày, đáp:

“Tinh chất bậc 5?”

Quản trị viên gật đầu xác nhận:

“Đúng.”

"Đổng A" nhún vai, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn:

“Đương nhiên phải cho. Còn nữa, Cryspisium (CPS) còn không?”

Quản trị viên hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, đáp:

“Còn 10 cây.”

"Đổng A" nhìn hắn một lúc, rồi bình thản nói:

“Ta lấy một cây tặng Đổng A.”

Quản trị viên thoáng ngỡ ngàng, nhưng lập tức cúi đầu, cười lấy lòng:

“Nghe lời ngài.”

"Đổng A" không đáp, nhẹ nhàng đặt chiếc vali màu đen vào tay Quản trị viên. Sau đó, hắn quay người bước về nơi hành lang, ánh mắt thoáng dịu lại.

"Đổng A" ngồi xuống bên cạnh Sở Tuyết, khẽ nhắm mắt, hơi thở chậm rãi. Cả hai như chìm vào giấc ngủ sâu, tĩnh lặng trong không gian.

Phần Quản trị viên, sau khi nhận chiếc vali, hắn thận trọng nhấn nút khởi động. Các trình tự mã hóa được nhập vào rất điêu luyện, trong tích tắc, chiếc vali bung ra, từng chi tiết ghép lại thành một robot hình người tinh xảo.



Ánh mắt của Quản trị viên rực sáng vẻ thỏa mãn, miệng nở nụ cười:

“Hoàn hảo.”

Ngay lúc đó, hình bóng hắn từ từ tan biến, trong khi đôi mắt lam sắc của robot bắt đầu phát sáng, con ngươi chuyển động linh hoạt như sinh vật sống thực thụ.

Robot xoay người một vòng, kiểm tra cơ thể mới. Sau đó, nó lao v·út đi với tốc độ cực nhanh, biến mất vào lối đi tối tăm.

“...”

Khi Đổng A tỉnh dậy, một ngày một đêm đã qua. Hắn mở mắt, nhận ra hành lang đã sáng lên ánh đèn. Quản trị viên đang đứng trước mặt, bé gái kỳ dị kia đứng bên cạnh, khiến hắn khá giật mình.

Trí nhớ gần nhất là hình ảnh bản thân và Sở Tuyết bị thực vật biến dị ký sinh, hắn đã cố gắng hết sức để cứu nàng. Những hình ảnh tiếp sau dần trở nên mờ nhạt, dường như mình đã chiến đấu với quả cầu thịt cùng vài người khác.

Chưa kịp nói gì, bé gái đã lên tiếng với Quản trị viên, giọng nói buồn bã:

"Thật sự đi rồi sao? Thời gian quá ngắn, không biết khi nào mới trở lại."

Quản trị viên đáp:

"Ngươi cứ chăm học cho giỏi đi, hắn nhất định sẽ quay lại. Dạo này ham chơi lắm."

Số 9 chu chu miệng nhỏ nhắn, nói:

"Biết rồi."

Nói xong, nàng không quan tâm đến chuyện này nữa mà quay lưng rời đi.

Cùng lúc đó, Sở Tuyết cũng tỉnh lại từ cơn mê.

Cả hai người còn đang ngơ ngác, cố gắng xâu chuỗi những mảnh ký ức vụn vỡ, thì Quản trị viên lên tiếng:

"Các ngươi đã mang vali trở về, theo như đã hứa, đây là thù lao."

Quản trị viên lấy ra hộp sắt, bên trong chứa một ống nghiệm thủy tinh bọc kim loại ở cả hai đầu. Trong hộp sở hữu thiết bị giữ lạnh, nhìn rất hiện đại.

Đổng A ngạc nhiên nhận lấy hộp sắt, câu hỏi đầu tiên bật ra là:

"Đây là... trong thực tế à?"

Quản trị viên gật đầu:

"Đúng vậy."

Đổng A chẳng ngờ rằng Quản trị viên không phải nhân vật ảo, mà là người thật. Tuy nhiên, thù lao đã tới tay, vậy nên hắn không nói gì thêm.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.