Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 198: Kế hoạch ứng đối



Chương 198: Kế hoạch ứng đối

Cả hai tiếp tục nói về đủ thứ chuyện trên đời. Bất chợt, Hân Nhiên ngước nhìn Đổng A, hỏi:

"Ta dạo gần đây suy nghĩ rất nhiều. Ngươi thấy cuộc sống trước tận thế hay sau tận thế tốt hơn?"

Đổng A thoáng cười, trêu:

"Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"

"Thì trả lời đi chứ!" – Nàng đáp, giọng hơi thúc giục.

Hắn câu giờ: "Ngươi hỏi những người khác rồi chứ? Bọn họ nói thế nào?"

Hân Nhiên lắc đầu:

"Ta hỏi ngươi đấy! Đừng kéo người khác vào làm gì."

Đổng A trầm ngâm vài giây, nói:

"Ngươi thật khờ, với đại đa số người, đương nhiên là trước tận thế tốt hơn. "

Hân nhiên hơi bực tức:

"Trả lời đúng trọng tâm..."

Hắn cười khẽ, tiếp tục câu giờ, trêu nàng:

"À... nói thế nào nhỉ? Ta chắc chắn ngươi đã hỏi người khác rồi. Lão Tân nói gì?"

Hân Nhiên nhớ lại, khuôn mặt thoáng chút hờn dỗi:

"Hắn chưa trả lời, còn làm bộ cao thâm mạt trắc nữa. Hừ!"

Đổng A bật cười trước biểu cảm hờn dỗi của nàng. Sau vài giây suy nghĩ, hắn nói:

"Cũng không chắc, nhưng... dù cuộc sống nguy hiểm, ta thích nó. Ít nhất, cảm giác mình sống có ích hơn, và sống một cuộc đời mà ta thực sự muốn."

Hân Nhiên nhìn hắn một lúc, nhẹ gật đầu:

"Thì ra là vậy..."

Chẳng nói thêm gì, nàng lẩm bẩm điều gì đó trong miệng rồi quay đầu bước đi.

Hắn gọi với theo:

"Ta còn chưa hỏi câu trả lời của người khác đâu! Lập Thành hay Thanh Nhã nói gì?"

Nàng chẳng thèm quay người, chỉ ném lại một câu:

"Ngươi tự đi mà hỏi."



Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của nàng khuất dần, Đổng A mỉm cười, quay về phòng mình. Hai người đã quen biết và hiểu nhau quá rõ.

Lúc trò chuyện như thế, Hân Nhiên thường hay hỏi những câu buộc hắn phải suy nghĩ. Dẫu sao, hắn sớm quen với điều đó.

"..."

Ngày hôm sau, trong phòng sinh hoạt chung, đoàn đội tổ chức buổi họp quan trọng.

Chín thành viên nòng cốt tham gia.

Đổng A tóm tắt sơ lược hành trình, nhưng hắn không đề cập chuyện liên quan đến Quản trị viên, tầng số 44 hay các vật phẩm quý giá đã trao đổi được. Trong lòng hắn hiểu rõ, những vật ấy quá mức trân quý, nếu để lộ ra, có thể mang tới tai họa khôn lường. Hơn nữa, sự kiện quỷ dị như vậy, càng ít người biết càng tốt, chỉ hắn, Lão tân, Sở Tuyết biết là đủ rồi.

Sau khi nghe xong lời kể, ai nấy đều kinh thán không thôi. Đâu ngờ hành tẩu bên ngoài lại nguy hiểm như thế.

Dù Đội trưởng kể qua loa vài câu, đội viên đều hiểu, Bởi Đội trưởng và Sở Tuyết thực lực hơn người mới thành công trở lại, đổi kẻ khác, e rằng đã sớm m·ất m·ạng. Sự dũng cảm và chịu khó của cả hai khiến mọi người thầm khâm phục.

Đổng A và Sở Tuyết nói về tranh đấu giữa các căn cứ lớn, đồng thời chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của các đại nhân vật đứng đầu. Họ tự hỏi, đám người đó đang tranh đấu vì điều gì? Tại sao không thể đồng lòng để dìu dắt nhân loại vượt qua tận thế này?

Trong khi đội viên khác liên tục hỏi thăm chi tiết về hành trình, Lão Tân trầm ngâm rất lâu. Hắn là người mở lời sau cùng, hỏi Đổng A:

“Ngươi nói bom nguyên tử, bom khinh khí sắp nổ ư?”

Đổng A gật đầu:

“Đúng vậy, có vẻ như Nguyễn Văn Hồng cung cấp tình báo.”

Lão Tân cau mày:

“Có vẻ như? Đội trưởng, ngươi không chắc chắn về thông tin này sao?”

Đổng A giải thích:

“Lúc đó thần trí ta không tỉnh táo. Những thông tin đều được ghi lại trong sổ tay của ta.”

Nói xong, hắn lấy sổ tay đưa cho Lão Tân.

Lão Tân lật xem thật lâu, cuối cùng thở dài:

“Xem ra thông tin này chuẩn xác. May mà Đội trưởng lo xa, đổi lấy tổ hợp khử phóng xạ và trang phục bảo hộ. Trong ngắn hạn, hẳn có thể ứng phó.”

Đổng A đáp:

“Đúng. Chúng ta ở dưới hầm chống bom nguyên tử và bom khinh khí, chỉ cần nó không nổ ngay tại căn cứ trên núi, vấn đề hẳn không quá nghiêm trọng.”

Thanh Nhã chen vào, lo lắng nói:

“Nhưng khu nông trường, khu chăn nuôi và hồ nước đều ở gần mặt đất, ta sợ chúng chưa đảm bảo an toàn.”



Đổng A gật đầu:

“Đúng thế. Phải gấp rút đổ thêm đất lên trên, càng dày càng tốt. Lúc trước, các container được thiết kế chịu lực khá tốt, hẳn không có vấn đề gì.”

Lập Thành đề xuất:

“Ngoài ra, hệ thống thông khí cần cải tạo. Chúng ta phải lắp đặt bộ lọc khử phóng xạ để ngăn bụi phóng xạ xâm nhập.”

Đổng A gật đầu:

“Được.”

Lập Thành nói:

"Thiết bị chưng cất, nhà kho, và các thiết bị điện tử cũng cần cải tạo để giảm bớt nguy cơ nhiễm xạ."

Thanh Nhã lo lắng hỏi:

"Đội viên làm việc tại trung tâm thương mại thì sao?"

Đổng A đáp:

"Căn cứ Z đã nắm rõ kế hoạch, chắc chắn họ có biện pháp ứng phó. Nhưng cẩn thận vẫn hơn, cứ rút hết đội viên về trước thì sao?"

Lão Tân đồng tình:

"Chưa biết có bao nhiêu bom h·ạt n·hân hay bom khinh khí p·hát n·ổ, cũng chưa biết cảnh tượng sau đó sẽ như thế nào. Ta ủng hộ đội trưởng, cứ tạm thời rút người về mới tốt."

Sở Tuyết bổ sung:

"Đúng vậy! Thành viên làm việc ở trung tâm thương mại đều là người thường. Nếu xảy ra t·hảm h·ọa tương tự bão điện từ lần trước, không ai bảo vệ, sẽ rất khó sống sót."

Mọi người đều nhất trí với ý kiến của Đổng A.

Trong suốt hai tiếng, cả đội tập trung đưa ra các ý kiến cải tạo căn cứ chống lại t·hảm h·ọa h·ạt n·hân sắp tới. Tiểu Nguyệt, làm thư ký, đang cặm cụi ghi chép. Đổng A quay sang dặn dò nàng:

"Tiểu Nguyệt, ngươi hãy tổng hợp tất cả đề nghị hôm nay, rồi đưa cho ta. Ta sẽ quyết định việc nào cần gấp rút thực hiện trước. Thời gian không còn nhiều."

Tiểu Nguyệt gật đầu:

"Được rồi."

Sau đó, cả đội tiếp tục thảo luận về khả năng di chuyển khỏi căn cứ Z trong tương lai.

Lần này, Lão Tân là người mở lời trước:

"Mặc dù chưa rõ đại khủng bố mà căn cứ Z đang đối mặt là gì, dù sao chúng ta còn kỳ hạn 10 năm. Thời gian không ngắn, nhưng bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ vẫn tốt hơn."

Thanh Nhã, hơi chút nhụt chí, nói:

"Ta vốn định mở rộng kinh doanh tại trung tâm thương mại, xem ra phải điều chỉnh chiến lược."



Đổng A trấn an nàng:

"Ngươi đừng lo. Tận 10 năm... Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội."

Sở Tuyết nói:

"Ta nghe Hỏa Long kể rằng căn cứ Bắc Sơn sắp đại di dời đến căn cứ T để tìm nơi nương tựa."

Lập Thành ngạc nhiên:

"Không thể nào! Bọn họ chẳng thể mang theo nhiều người như vậy. Theo ta biết, căn cứ Bắc Sơn hiện sở hữu vài vạn người."

Đổng A suy đoán:

"Biết đâu họ có biện pháp không tưởng nào đó?"

Lão Tân lắc đầu:

"Hoặc có thể, chỉ những người địa vị cao mới được rời đi. Cứ chờ xem sẽ biết."

Đổng A thở dài:

"Tìm một nơi tốt hơn để sinh tồn trong tận thế thực sự rất khó. Tới giờ, ta vẫn chưa biết nên đi đâu."

Lão Tân gợi ý:

"Ít nhất đội trưởng và Sở Tuyết đã qua nhiều nơi. Ta thấy Đồng Bằng Tây Nam cũng khá ổn, nên xem xét đến đó."

Sở Tuyết phân tích:

"Đường quá khó khăn. Hai chúng ta đi được, nhưng nếu mang nhà, mang người, sẽ cực kỳ nguy hiểm."

Đổng A đồng tình:

"Người thường quá yếu ớt, khó mà bảo vệ chu toàn. Nếu tới được Đồng Bằng Tây Nam, nguy hiểm lớn nhất chỉ là Zombie và mưa lớn mà thôi. Nơi đó thực sự tốt hơn ở đây quá nhiều.

Ngoài ra, còn thị trấn Mesto Soca cũng ổn, không biết sau trận bom nguyên tử, mọi thứ sẽ thay đổi ra sao."

Lập Thành: "Nhưng nơi ấy không có trung tâm thương mại, muốn trao đổi vật liệu sợ rằng rất khó khăn."

Đổng A: "Chỉ cần nắm giữ tri thức trong tay, sẽ luôn có cách,..."

Lão Tân nhắc nhở:

"Chúng ta cần thu thập thêm nhiều tình báo, phải nhờ vào Thanh Nhã rồi."

Thanh Nhã gật đầu:

"Biết. Ta sẽ lo chuyện này."

"..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.