Khác với những trận t·hiên t·ai tự nhiên đột ngột mà người sống sót chỉ có thể cắn răng vượt qua, lần t·hiên t·ai này lại là nhân họa – t·hảm h·ọa do con người tạo ra, đã được cảnh báo từ trước. Điều đó khiến bầu không khí tại Trung tâm thương mại lúc này trở nên ngột ngạt, u ám hơn bao giờ hết.
Tin tức về vụ đ·ánh b·om nguyên tử dự kiến vào tháng 10, dù thời điểm chính xác vẫn chưa xác định, đã lan truyền khắp nơi, gieo rắc nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng cho người sống sót. Áp lực tâm lý đè nặng lên từng người, khiến họ trở nên cáu kỉnh, dễ mất kiểm soát, sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.
Hậu quả là tình hình an ninh tại Trung tâm thương mại ngày càng xấu đi. Các vụ ẩ·u đ·ả, xô xát thường xuyên, thậm chí leo thang thành những v·ụ b·ạo l·ực đẫm máu, c·ướp b·óc công khai. Mặc dù căn cứ Z áp dụng h·ình p·hạt nghiêm khắc, thường là tử hình, nhưng trong bối cảnh tâm lý bất ổn và b·ạo l·oạn lan tràn, lý trí của con người dễ dàng bị cảm xúc chi phối. Số vụ việc quá nhiều khiến lực lượng nhân sự ít ỏi của căn cứ Z tại Trung tâm thương mại không đủ khả năng xử lý hết mọi tình huống.
Nhận thức được mức độ nguy hiểm ngày càng gia tăng, Sở Tuyết và Thanh Nhã quyết định nhanh chóng thu xếp công việc và đưa toàn bộ thành viên của mình trở về căn cứ trên núi. Tuy nhiên, trong lúc vội vã, sự việc đau lòng đã xảy ra. Lê Phi, một thanh niên thuộc nhóm cô nhi viện, đã b·ị b·ắt cóc khi đi giao dịch ổ cứng dung lượng cao thay cho Thanh Nhã.
Dù Thanh Nhã đã cẩn thận dặn dò các thành viên luôn đi theo nhóm từ hai người trở lên và đặc biệt chú ý an toàn, nhưng lần này bọn họ lại bị siêu nhân loại nhắm trúng, dẫn đến việc chẳng thể kịp thời ứng phó.
Tiểu Cường, người đi cùng Lê Phi, vẫn đang mặc cả giá cả với người bán, bởi số lượng ổ cứng này vô cùng quan trọng với căn cứ, không thể qua loa. Việc Đội trưởng của bọn họ liên tục thu thập thông tin và tri thức mới đòi hỏi cần ổ cứng dung lượng lớn để lưu trữ dữ liệu.
Trong phòng khói thuốc nồng nặc, loại thuốc phế tự chế của người sống sót, hít vào cay xè mắt, Lê Phi không quen liền tới chỗ cửa đừng đợi. Tai họa đến quá bất ngờ. hắn chỉ vừa bước ra cửa thì trong nháy mắt đã b·ị b·ắt mất. Khi Sở Tuyết và những người khác đuổi đến nơi, chỉ kịp nhìn thấy t·hi t·hể lạnh giá của hắn nằm trên mặt đất, tại một con hẻm nhỏ.
Đội an ninh của Trung tâm thương mại nhanh chóng xuất hiện, phong tỏa hiện trường, bắt đầu điều tra vụ án. Tuy nhiên, nhìn cách họ xử lý với thái độ lạnh nhạt và quen thuộc như thường lệ, có lẽ trong ngắn hạn sẽ chưa có kết quả gì đáng kể.
Lê Phi vừa mới bước vào đời, còn mang theo chút ngông nghênh của tuổi trẻ. Dù đã được lão Tân huấn luyện khá tốt, nhưng rủi ro là điều không ai lường trước.
Nỗi đau bao trùm lấy nhóm người, khiến họ chẳng thể kìm được giọt nước mắt xót xa. Đây là lần đầu tiên, ngoài c·ái c·hết của bố mẹ Tiểu Thất, một thành viên trong căn cứ trên núi b·ị s·át h·ại, và điều đau đớn nhất chính là kẻ thủ ác chẳng phải t·hiên t·ai hay quái vật, mà là con người.
Sự ra đi đột ngột của Lê Phi khiến Thanh Nhã – vốn nổi tiếng cẩn thận – không khỏi hoài nghi và tự vấn bản thân nhiều. Sở Tuyết lập tức liên lạc về căn cứ trên núi để báo tin cho Đổng A và lão Tân.
Tin tức bất ngờ, khiến cả Đổng A và lão Tân sửng sốt, buộc hai người phải tạm gác lại guồng quay công việc. Cả hai ngồi xuống phòng sinh hoạt chung, lặng lẽ lấy bàn ghế, pha trà và chậm rãi uống. Lão Tân liên tục thở dài, như muốn xoa dịu cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Trái ngược với sự đau buồn bộc lộ rõ rệt của đội viên nữ, lão Tân và Đổng A tiếp nhận c·ái c·hết của Lê Phi với vẻ ngoài bình thản hơn.
Sâu thẳm trong lòng, lão Tân ngập tràn cảm giác tiếc nuối. Đó không phải là sự giận dữ hay mong muốn báo thù, mà là nỗi tiếc thương. Lê Phi còn quá trẻ, tương lai của cậu vốn rất dài, giờ đây tất cả đã bị cắt đứt phũ phàng.
Còn Đổng A, cảm xúc vẫn là sự trống rỗng quen thuộc. Đối với hắn, các mối quan hệ giống như những sợi dây cáp kết nối với thế giới này. Mỗi khi một người rời đi, như thể một sợi dây bị rút ra khỏi người. Lê Phi c·hết đi, sợi dây ấy giờ chỉ còn lại khoảng không vô định.
Đổng A nghe qua giọng nói có thể cảm nhận được sự thù hận của Sở Tuyết. Hắn bình tĩnh nói qua bộ đàm:
"Em và mọi người tạm thời đừng rời khỏi trung tâm thương mại vội. Đợi anh và lão Tân chuẩn bị kế hoạch ứng đối sẵn sàng đã."
Sở Tuyết đáp:
"Em biết rồi! Trong thời gian này, em sẽ điều tra chuyện này đến cùng, quyết không để Lê Phi phải c·hết oan ức như vậy."
Đổng A trầm giọng nhắc nhở:
"Em cứ làm theo cách của mình, nhưng nhớ phải thật cẩn thận. Cũng phải chú ý bảo mật, nếu tìm được manh mối thì tuyệt đối đừng 'đánh rắn động cỏ'."
Sở Tuyết: "Em hiểu rồi."
Đổng A tiếp tục phân tích:
"Chỉ chọn người thường xuất thủ, còn là đội viên lạc đàn, khả năng cao không phải dạng cao thủ gì, chỉ là lũ tay ngang, liều lĩnh mà thôi."
Sở Tuyết thở dài, bình tĩnh hơn:
"Em hơi kích động, nhất thời chưa suy nghĩ thấu đáo. Thanh Nhã sẽ nhanh chóng liên lạc với Lý Tuấn."
Đúng lúc này, lão Tân ra hiệu, lấy bộ đàm từ tay Đổng A và lên tiếng:
"Thanh Nhã, ngươi có đó không? Ta có việc muốn hỏi."
Thanh Nhã trả lời ngay:
"Ta ở đây, ngươi cứ hỏi đi."
Lão Tân nghiêm túc hỏi:
"Chúng ta cần phải suy nghĩ chu toàn hơn. Dạo gần đây, Lê Phi nắm được thông tin quan trọng nào của căn cứ không?"
Thanh Nhã suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Thứ nhất: Thu chi của khu trọ nghèo tháng này do Lê Phi phụ trách, nên hắn nắm rất rõ tình hình.
Thứ hai: Hắn cũng biết việc vừa đấu giá thành công 5 lõi công nghệ.
Thứ ba: Thông tin về kế hoạch rút toàn bộ người khỏi trung tâm thương mại vào tháng 9 này.
Thứ tư: Thông tin về tất cả thành viên trong căn cứ."
Lão Tân trầm ngâm nói:
"Lê Phi mới vừa đến trung tâm thương mại chưa lâu, hơn nữa nội quy của căn cứ rất nghiêm, nên không thể nào hắn bị g·iết vì lý do tư thù cá nhân. Có thể đối phương nhắm vào đoàn đội, bắt Lê Phi là để khai thác tình báo. Nếu họ đến vì tiền tài, liên quan đến điều số 1 và số 2, chuyện này dễ đối phó. Nhưng nếu là vì thù cũ, thì là điều số 3 và số 4. Mà thù cũ của chúng ta chỉ có Tịch Diệt Giáo đoàn, nếu vậy thì sẽ khó đối phó hơn nhiều."
Nghe Lão Tân phân tích, trong lòng Thanh Nhã bất chợt r·úng đ·ộng.
Bộ đàm lại truyền đến giọng của Lão Tân, tiếp tục phân tích:
"Chuyện họ đến vì tiền tài hay thù cũ rất khó xác định, vì lũ tà giáo quá điên cuồng, không ai biết chúng đang nghĩ gì. Do đó, các ngươi phải hành động thật cẩn thận. Ta lo lắng nếu đối phương chuyên nghiệp, nghe lén điện đàm, lúc đó sẽ vô cùng nguy hiểm."
Đổng A gật đầu, nói:
"Đúng vậy, từ bây giờ phải sử dụng đường dây của căn cứ Z để liên lạc trực tiếp vào thiết bị nhận nhiệm vụ của ta. Chỉ có phương thức truyền tin này mới là an toàn nhất."
Thanh Nhã đáp:
"Ta biết rồi, sẽ quán triệt mọi người cẩn thận hơn nữa."
Lão Tân gật đầu:
"Được rồi!"
Đổng A nhấn mạnh:
"Nhớ thường xuyên liên lạc..."
Sau khi uống trà xong, Đổng A và Lão Tân tiếp tục bàn bạc kế hoạch tiếp ứng. Cả hai đều chắc chắn rằng, nếu đối phương có ý đồ xấu với đoàn đội mình, khi rời khỏi trung tâm thương mại, việc bị tập kích chiến là khó tránh khỏi...