Tại trung tâm thương mại, Thanh Nhã và Sở Tuyết đi tới văn phòng trong cửa hàng trung tâm tìm gặp Lý Tuấn.
Lý Tuấn chỉ đồng ý gặp mặt Thanh Nhã, để mặc Sở Tuyết phải đợi bên ngoài. Điều này khiến nàng vô cùng bất mãn, trong lòng thầm mắng tên môn đồ đáng ghét kia không thôi.
Sau khi giao một khoản tiền, file video nhanh chóng tải về smartphone của Thanh Nhã. Kỳ thực, khoản tiền điện tử này đối với Lý Tuấn chẳng đáng là bao. Hắn chủ yếu nể mặt giao tình với nàng và căn cứ B20 nên mới chịu ra tay giúp đỡ. Người khác muốn có được file video này chắc chắn chẳng dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, Lý Tuấn với biệt hiệu là “Thương Nhân” mà đã là thương nhân thì phải rất nguyên tắc với triết lý “tiền trao cháo múc”. Chính vì thế, dù là người quen, hắn vẫn kiên quyết đòi Thanh Nhã khoản tiền giao dịch xem như thông lệ.
Lần đầu tiên nhìn thấy file video theo dõi sở hữu dung lượng quá lớn, Thanh Nhã tò mò muốn mở ra xem thử, nhưng smartphone của nàng lại không cách nào xử lý được.
Lý Tuấn cũng phát hiện ra, mới xấu hổ nói:
“Quên mất! Smartphone của ngươi lỗi thời quá, mở không nổi đâu. Thôi, giúp người giúp cho trót, dùng máy của ta vậy.”
Nói rồi, hắn lôi từ trong hộc bàn ra một chiếc máy tính bảng với thiết kế cực kỳ hiện đại, ném cho nàng, còn chưa quên dặn dò thêm:
“Cái này đắt tiền lắm đấy, ngày mai nhớ đem trả cho ta!”
Thanh Nhã vốn đã hiểu rõ tính tình của Lý Tuấn nên chẳng buồn phản ứng lại, nhanh chóng dùng thiết bị mở file video.
Nàng kinh ngạc phát hiện đoạn video chỉ dài chưa tới 10 phút, nhưng ghi lại rõ ràng quá trình b·ắt c·óc và t·ra t·ấn Lê Phi của hai kẻ lạ mặt. Điều đáng nói ở đây là video quá mức chân thật, khiến Thanh Nhã có ảo giác như chính mình đang đứng tại hiện trường, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình. Sự thật tàn khốc đến mức chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt nàng vì đau thương và căm hận mà đã đỏ hoe.
Lý Tuấn bỗng dùng giọng điệu tự cho là hài hước nói:
“Ui ui, đừng khóc trong phòng làm việc của ta! Ta không muốn bị đám môn đồ khác đồn đại lung tung đâu đấy.”
Lời nói đó kéo Thanh Nhã trở lại thực tại. Nàng và Lý Tuấn vốn khá quen thuộc, nên hiểu phần nào tính cách của hắn.
Tên này, ngày thường lúc nào cũng đùa cợt, lông bông, như thể chẳng hề bận tâm đến bất cứ điều gì, kể cả mạng sống của chính mình. Thế nhưng, khi dính dáng tới chuyện buôn bán kinh doanh, Lý Tuấn lại tỏ ra đặc biệt hứng thú, luôn tuân thủ rất nhiều quy tắc. Đôi khi, hắn còn lộ vẻ tinh ranh, lém lỉnh khó lường.
Thanh Nhã chẳng để tâm đến lời trêu đùa có phần khùng điên của Lý Tuấn, chưa nhịn được mà chất vấn hắn:
“Dựa vào camera quan sát thôi, nếu zoom lớn lên, ta thậm chí còn có thể nhìn thấy cả hạt bụi trong không khí. Tại sao căn cứ Z lại để trung tâm thương mại hỗn loạn như vậy, đối với các ngươi nếu muốn giải quyết, chỉ đơn giản như cái nhấc tay.”
Lý Tuấn nhún vai, vẻ mặt dửng dưng đáp:
“Chúng ta cũng chỉ có nguồn lực hạn chế thôi. Chỉ cần chưa ảnh hưởng đến hoạt động chính của trung tâm thương mại, sẽ không can thiệp sâu. Đội an ninh vẫn làm việc tốt đấy chứ, hiệu suất hơi chậm một chút nhưng ngươi yên tâm, kẻ nào phá luật chắc chắn phải nhận h·ình p·hạt. Cái đó người ta gọi là ‘công lý có thể đến muộn nhưng không bao giờ vắng mặt’. Ha ha.”
Lời của đối phương hoàn toàn là đang nói nhảm, Thanh Nhã không hiểu, bèn hỏi:
“Các ngươi đã vô cùng mạnh mẽ rồi? Lúc nào cũng nói nguồn lực không đủ, ai tin nổi chứ?”
Lý Tuấn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm đáp lại:
“Ngươi không đứng ở vị trí của chúng ta, làm sao có thể hiểu hết những khó xử mà chúng ta phải đối mặt?”
“Không sao, không sao! Trò chuyện với ngươi rất vui vẻ, ta cầu còn không được nữa là!”
Sau đó, Lý Tuấn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
“Ta rất coi trọng ngươi, cho nên trước khi bom nguyên tử p·hát n·ổ, ngươi hãy dẫn người rời khỏi trung tâm thương mại đi. Căn cứ Z đang vướng vào một số chuyện, e rằng chẳng dư lực bảo vệ nơi đây. Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
Lời của Lý Tuấn vô tình trùng khớp với kế hoạch của Đổng A và Lão Tân, không mưu mà hợp.
Thanh Nhã cau mày, hỏi lại:
“Vì bom nguyên tử sao?”
Lý Tuấn lắc đầu, đáp ngắn gọn:
“Không phải.”
Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hẳn, nụ cười nhạt biến mất, nhìn thẳng vào Thanh Nhã, trầm giọng nói:
“Ngươi giúp ta truyền lời đến đội trưởng của mình: Bất kể các ngươi có thù oán gì, hãy ra ngoài trung tâm thương mại mà giải quyết. Biến thân sinh học cải tạo chiến sĩ tuyệt đối không được ra tay trong trung tâm. Đây là điểm mấu chốt của căn cứ Z, chớ vi phạm.”
Thanh Nhã gật đầu, đáp:
“Đã hiểu.”
“…”
Chứng cứ tới tay, Thanh Nhã và Sở Tuyết lập tức giao cho đội an ninh của trung tâm thương mại.
Khi nhìn thấy máy tính bảng và đoạn video trong tay Thanh Nhã, ánh mắt của đội an ninh đối với nàng phải nói là biến chuyển 180 độ để hình dung cũng không đủ, phải là kinh ngạc tới tột cùng.
Ngay cả bọn họ chỉ mơ hồ biết rằng trung tâm có hệ thống camera theo dõi khắp nơi, nhưng chỉ cục trưởng mới sở hữu quyền truy cập. Đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến đoạn video với hình ảnh chân thực đến mức khó tin như thế, giống như đang mở cửa sổ nhìn thẳng ra cảnh tượng bên ngoài vậy. Đúng là 'bất khả tư nghị'.
Trong đầu mỗi người đều hiện lên chung một câu hỏi: “Đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Thế là đội điều tra lập tức gạt sang một bên những vụ án mà bọn họ tự cho là “không quan trọng” toàn lực hỗ trợ nàng điều tra vụ này.
Với sự giúp đỡ của đội an ninh, thông tin về hai kẻ b·ắt c·óc Lê Phi nhanh chóng được làm rõ. Đoàn đội lính đánh thuê liên quan đến hai kẻ đó cũng bị điều tra ra vô cùng chi tiết.
Hóa ra, đây là đoàn đội lính đánh thuê không chính thức gồm 57 người, thành lập gần một năm. Vũ khí của chúng tương đối hiện đại, sức chiến đấu xếp vào hàng tru·ng t·hượng trong giới lính đánh thuê không chính thức.
Những đoàn đội kiểu ấy thường trong tối sẽ phụ thuộc vào đoàn đội lính đánh thuê chính thức, hoặc căn cứ cỡ trung nào đó, nhưng nhất thời chưa điều tra ra kẻ đứng sau lưng là ai.
Đội an ninh tỏ ý sẵn sàng hỗ trợ bắt người, Thanh Nhã lại từ chối. Một phần vì nàng nhớ đến lời dặn dò của đội trưởng không đánh rắn động cỏ, phần khác, dù có vây bắt thì cũng chỉ tóm được hai tên s·át h·ại Lê Phi. Đoàn đội lính đánh thuê kia chỉ cần đưa ra cái cớ tư oán rồi hy sinh hai tên đó sẽ phủi sạch trách nhiệm.
Sau đó, Thanh Nhã và Sở Tuyết quay trở lại cửa hàng trung tâm, sử dụng thiết bị liên lạc của căn cứ Z để kết nối với Đổng A.
Vốn dĩ, Sở Tuyết đã định tự mình động thủ, trực tiếp tìm tới hai tên s·át h·ại Lê Phi để xử lý. Nhưng nhớ lại lời cảnh cáo của Lý Tuấn rằng cấm gây chuyện trong trung tâm thương mại, nàng đành phải kiềm chế xuống.
Lần đầu tiên Sở Tuyết cảm thấy việc đột phá lên cấp 4 cũng không đáng giá vui vẻ như vậy. Sức mạnh tuy tăng lên nhưng khi hành động vẫn còn nhiều vướng víu, chưa thuận lợi chút nào. Giá như nàng có thể một hơi đột phá lên cấp cao hơn, cao tới mức chẳng ai cản trở, tự do làm những gì mình muốn thì thật tốt biết bao.