Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 217: Diệt thế?



Chương 217: Diệt thế?

Tháng chín yên bình trôi qua, các đám mây bụi do khói núi lửa tạo thành đã nhạt dần. Ban ngày, có thể miễn cưỡng nhìn thấy vài khoảng trời trong xanh xen kẽ giữa lớp mây, giống như những chiếc ao ngược treo lơ lửng trên bầu trời.

Nhiệt độ tăng lên mức 15 độ C, mức nhiệt lý tưởng để tổ chức các đợt ra ngoài thu nhặt ve chai. Tuy nhiên, căn cứ trên núi đã hơn một tháng chưa ai rời khỏi hầm trú ẩn.

Một tháng liền sinh hoạt sâu dưới lòng đất, nếu là trước đây, hẳn sẽ gây cảm giác khó chịu. Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt này, mối đe dọa bom nguyên tử luôn rình rập, mọi người phải dần thích nghi với cuộc sống dưới hầm.

Hệ thống thông gió được cải tạo lại, không khí dưới lòng đất trong lành hơn trước.

Ở lâu dưới hầm cũng chẳng nhàm chán, căn cứ ít người, lượng công việc của đội viên khá nhiều. Hơn nữa, phòng sinh hoạt chung của căn cứ sắp đặt đầy đủ thiết bị giải trí, giúp cuộc sống thêm phần phong phú.

Nếu ai muốn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, có thể tới phòng điều khiển trung tâm, nơi đây vẫn còn một số camera hoạt động. Loại camera này thiết kế chuyên dụng cho hầm trú ẩn h·ạt n·hân, với khả năng ngụy trang tốt đến mức ngay cả lũ quái vật nhạy bén của căn cứ S cũng chưa thể phát hiện, Đổng A liền không mang nó đi vào.

Ngoài ra, tại lối ra của hầm, hắn đã thiết kế hệ thống ống nhòm đặc biệt, cho phép quan sát bên ngoài thông qua đường ống dài. Ống nhòm được đặt cạnh máy khử phóng xạ, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người sử dụng.

"..."

Hôm nay, Đổng A và Sở Tuyết ngồi trước bàn gỗ, chuẩn bị dùng bữa. Nói chính xác hơn, họ đang thử nghiệm món ăn giúp Tiểu Thi.

Năm ngoái, Tiểu Thi và Tiểu Thất dùng thịt chuột núi, phối hợp nhiều loại gia vị chế biến thành món thịt hầm thơm ngon nức mũi, thế là dùng lọ thủy tinh dùng cách chế biến tiệt trùng giống như thịt hộp, cất giữ suốt thời gian, làm thử nghiệm. Dự định bản thân tự mình làm thịt hộp sẽ tích trữ hoặc buôn bán đều rất có lời.

Thịt chuột núi hầm nhừ, thêm tiêu, ớt cay, hành tím, các loại gia vị khác, ăn với cơm là tuyệt phối. Bởi vậy, xa xỉ tý xíu, lượng gạo cất giữ trong hầm cũng được lấy ra nấu cơm. Để hơn một năm, mùi vị món hầm không hề khác thường chút nào.

Tiểu Thi, Đổng A, Sở Tuyết ăn say sưa ngon lành.

Sau khi ăn xong, Đổng A đưa ra kết luận, giọng đầy hứng khởi:



"Thành công rồi! Kế hoạch tự chế biến thịt hộp khởi động thôi. Đoạn thời gian tới ta tạm dừng việc lắp ráp khung xương robot, gọi Lập Thành lên cùng chế tạo lon nhôm và máy ép viền mí lon.

Nhôm với nhiệt độ nóng chảy thấp hơn 660 độ C, rất dễ gia công. Máy ép viền mí lon đối với ta chỉ là dụng cụ thô sơ. Nếu vật liệu đầy đủ, một buổi sáng là hoàn thành, quá trình anod hóa nhôm, giai đoạn chuẩn bị có hơi phiền phức nhưng ta lo được. Còn nồi hơi, cứ tận dụng cái đang dùng sản xuất thanh protein."

Sở Tuyết cũng hào hứng nói:

"Chúng ta phải làm ra thật nhiều đồ hộp loại này. Đợi nghiên cứu xong Hạt Đồng Hăng, lúc đó mùi vị món thịt hộp sẽ còn nâng cấp thêm một bậc nữa."

Tiểu Thi nghe vậy liền mỉm cười, gật đầu đồng ý:

"Đội trưởng! Chuyện này cứ giao cho ta."

Tiểu Thi ăn xong trước, vui vẻ vì thí nghiệm thành công, nhanh chóng đứng dậy, đem tin vui thông báo với mọi người.

Sở Tuyết và Đổng A vẫn ngồi tại chỗ, đang chăm chú ăn mỹ thực. Sức ăn của hai người rất lớn, lại luyến tiếc mỹ vị nên ăn thật chậm rãi.

Sở Tuyết nhắc tới hạt Đồng Hăng càng trở nên thèm ăn, Cuối cùng, nàng không nhịn được hỏi Đổng A:

"Anh chưa định mở rộng gieo trồng cây Đồng Hăng ư?"

Đổng A vẫn cặm cụi ăn, đáp:

"Muốn mở rộng gieo trồng phải tốn thời gian tạo hầm, việc này buộc phải dời về sau."



Sở Tuyết cất giọng nửa trêu đùa, nửa giục giã:

"Anh nhớ nhanh lên đi! Em thật sự không thể chờ nổi món ăn thêm Hạt Đồng Hăng làm gia vị. Nghĩ đến thôi đã thèm quá rồi!"

Sau đó nàng hỏi tiếp:

"À! Hạt Đồng Hăng màu đen kia còn chưa có tiến triển gì sao? Không biết ăn được không? Hương vị như thế nào?"

Đổng A cười khẽ, liếc nàng một cái:

"Đoạn thời gian này bận tối mắt tối mũi, em nghĩ anh là siêu nhân chắc?"

Sở Tuyết liền bật cười, đáp lại ngay:

"Thì anh chính là siêu nhân mà!"

Nàng nói xong, chợt nhận ra ánh mắt Đổng A nhìn mình, hơi chút chột dạ. Hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, nàng vội vàng phân bua:

"Em không lười biếng! Việc nghiên cứu đơn giản như phần thô của khung xương robot, em vẫn có thể phụ giúp anh một tay. Nhưng chuyện nghiên cứu Hạt Hắc Đồng Hăng, giờ quá phức tạp, em chịu thua.

Hơn nữa, em sắp lên cấp 4 rồi, thời gian còn lại dành để giúp lão Tân huấn luyện bọn trẻ mới là tận dụng đúng khả năng của mình!"

Đổng A: “Ờ, vậy tùy em. Hiện tại chưa thích hợp gieo trồng. Các cửa hàng đã ngừng hoạt động, mà nguồn cung quái vật thủy sinh cũng gián đoạn rồi.”

Sở Tuyết: “Chẳng biết sau v·ụ n·ổ, quái vật thủy sinh có bị ảnh hưởng không nhỉ?”

Đổng A: “Hẳn là không. Quái vật thủy sinh hầu hết được đánh bắt ở vùng đệm giữa căn cứ Z và căn cứ A, hoặc dưới vực sâu. Chắc bom nguyên tử không gây ảnh hưởng chúng nó đâu.”



Sở Tuyết: “Vậy cầu mong quái vật thủy sinh sống sót, để em có thật nhiều Hạt Đồng Hăng! Hihi.”

Đang nói chuyện vui vẻ, Đổng A đột nhiên cảm nhận được điều gì đó khác thường, lập tức đứng phắt dậy, chạy nhanh về khu vực quan sát gần lối ra vào.

Khi hắn tới nơi, ánh sáng đã tràn ngập, chói lóa đến mức khó mà tưởng tượng nổi. Chỉ qua một ống ngầm nhỏ, ánh sáng rọi sáng rực cả căn phòng. Không biết bên ngoài còn sáng nhường nào?

Sở Tuyết vội vàng chạy theo sau Đổng A. Khi chứng kiến khung cảnh ấy, nàng đoán ngay chuyện gì đang xảy ra. Nhanh chóng, thấy Đổng A dùng cả hai tay bịt tai lại, nàng liền bắt chước làm theo ngay lập tức.

Tiếng nổ “Ùng, ùng, ùng, ùng” liên tiếp vang lên, dữ dội vô cùng, dù ở trong hầm vẫn nghe rõ mồn một. Không ai dám tưởng tượng bên ngoài sẽ kinh khủng ra sao.

Tiểu Thi ở gần đó cũng chạy theo sau, bị ánh sáng chói lòa làm cho chưa kịp phản ứng. Nàng chỉ kịp đưa tay lên che mắt mình trong hoảng loạn.

Thấy Tiểu Thi chật vật, Sở Tuyết không nghĩ ngợi nhiều, lập tức ôm nàng vào lòng rồi kéo nàng rời khỏi phòng, dọc hành lang đi sâu xuống dưới.

Trong khi đó, Đổng A chẳng kịp quan tâmSở Tuyết và Tiểu Thi, nhanh chóng chạy tới chỗ máy khử phóng xạ và khởi động hệ thống. Hắn kiểm tra đồng hồ đo bức xạ, thấy con số hiển thị 65 mSv (milli sievert).

Đổng A thở phào nhẹ nhõm. Dường như khu vực container ẩn sâu dưới đất giúp c·ách l·y phần nào lượng phóng xạ. Giờ chỉ cần để máy khử phóng xạ hoạt động. Hắn tự nhủ, miễn là cung cấp đủ năng lượng, bổ sung định kỳ dung dịch kiềm mạnh và vệ sinh hệ thống thường xuyên, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Quan sát máy quan trắc khác, xuất hiện sóng EMP (Electromagnetic Pulse - Xung Điện Từ) cường độ cao quét qua, nhưng so với bão điện từ lần trước thì kém quá xa. Căn cứ đã chuẩn bị kỹ lưỡng với các biện pháp bảo vệ, nên chưa có thiết bị điện tử nào ảnh hưởng.

Hắn chạy đến ống nhòm quan sát ra bên ngoài, chỉ thấy bầu trời sắp tránh thoát khỏi mây bụi núi lửa phần nào lộ ra trong xanh trước kia, giờ đây nhuộm đỏ bởi những tia sáng chói lóa, phảng phất biểu tượng của sự hủy diệt.

Đổng A quan sát vụ n·ổ b·om khinh khí, trong lòng không khỏi cảm thán:

"Loài người thật kỳ lạ. Nói họ yếu ớt thì đúng là quá yếu ớt, thân thể mong manh, dễ dàng bị quái vật, t·hiên t·ai nhấn chìm. Nhưng nói họ mạnh mẽ, thì cũng không loài sinh vật nào sánh bằng.

Trí tuệ và tham vọng làm nên điều vĩ đại, thậm chí đủ sức hủy diệt cả thế giới cơ mà. Sức mạnh đó, vừa là sự kiêu hãnh, vừa là bi kịch lớn nhất của nhân loại."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.