Bốn người rời khỏi hộp đêm và quay về cửa hàng kẹo đường. Trên đường, Sở Tuyết hỏi Thanh Nhã:
“Định xử lý hai cái xác đó thế nào?”
Thanh Nhã cười nhạt, đáp:
“Sẽ có người chuyên nghiệp thay chúng ta làm chuyện đó.”
Sở Tuyết hơi nhíu mày:
“Là đội điều tra sao? Không sợ bọn họ bắt đi xử tử à?”
Thanh Nhã lắc đầu:
“Không phải đội điều tra đâu. Là đội lính đánh thuê chuyên nhận các giao dịch kiểu này. Trong thời đại bây giờ, t·hi t·hể con người cũng đã trở thành một loại tài nguyên rồi.”
Sở Tuyết, vốn đang vui vẻ, bỗng cau mày, giọng chẳng còn thoải mái nữa:
“Kể từ bao giờ, xã hội loài người lại trở nên biến thái như vậy?”
Thanh Nhã nhún vai, tỏ vẻ bất cần:
“Ta cũng không biết! Nhưng miễn là nó không ảnh hưởng đến chúng ta thì chẳng cần phải quan tâm. Suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt?”
Bầu không khí trầm thấp, lại chẳng muốn kéo dài chủ đề, Lập Thành chen vào:
“Lần thực chiến đầu tiên, dù chỉ đối phó với đám tép riu, khung xương robot dùng rất ổn. Có điều, khi hành động, tiếng động từ các bó cơ kim loại quá lớn, dễ bị siêu nhân loại có giác quan nhạy bén phát hiện. Điều đó làm giảm tính bất ngờ đi phần nào.”
“Ý kiến rất đúng. Đây là thiếu sót của ta. Bản nâng cấp tiếp theo sẽ xử lý vấn đề này.”
Chuyển hướng sang vấn đề khác, Đổng A tiếp tục:
“Lần này gặp được trại phó thứ năm của căn cứ Bắc Sơn là hoàn toàn ngoài dự đoán. Ta không nghĩ căn cứ Bắc Sơn lại hành động nhanh nhạy như vậy.”
Sở Tuyết cười khẽ, nheo mắt nhìn Đổng A:
“Thì ra, lúc nãy nói chuyện, anh đang giả bộ cao thâm khó dò, đúng không? Thảo nào anh nói ít, sợ lộ tẩy à?”
Đổng A chưa phủ nhận, thoải mái thừa nhận:
“Đúng thế. Tối nay, anh chỉ muốn tìm hai tên lính đánh thuê đó và đoàn lính đánh thuê của bọn hắn để báo thù cho Lê Phi thôi. Dù có vài suy đoán, nhưng thực sự không chắc chắn rằng người t·ruy s·át chúng ta là cải tạo chiến sĩ từ căn cứ Bắc Sơn. Vì những kẻ có hứng thú với lõi công nghệ A5 vốn quá nhiều.”
Sở Tuyết thắc mắc:
“Nhưng tại sao bọn họ lại nhận tội nhanh như vậy? Căn cứ Bắc Sơn lớn mạnh, chúng ta người ít, chẳng đủ gây sóng gió.”
Đổng A trầm giọng:
“Bọn họ hẳn không biết căn cứ trên núi có bao nhiêu người...Dù mọi chuyện nhìn qua có vẻ hợp lý, nhưng vấn đề liên quan đến lõi công nghệ A5 vẫn có gì đó chưa đúng lắm. Anh e rằng việc này chẳng hề đơn giản. Nếu đám người ở căn cứ Bắc Sơn thông minh, họ cũng sẽ nhận ra điều đó.
Hơn nữa, còn một nguyên nhân quan trọng mà em bỏ qua: Hai ta là chiến sĩ cấp 4. Ít nhất, mọi người đều nghĩ như thế.”
Sở Tuyết nói:
“Hai chiến sĩ cấp 4 làm sao mà đấu lại cả một quân đoàn cải tạo chiến sĩ, bọn họ có gì phải sợ chứ?”
Đổng A cười nhạt:
“Ngốc! Nếu thực sự xảy ra thù hận sống còn, em nghĩ anh sẽ quang minh chính đại mà đấu tay đôi với đối thủ sao? Anh có cả trăm cách trong bóng tối để ngáng chân bọn họ, khiến căn cứ Bắc Sơn phải chịu tổn thất nặng nề.”
Sở Tuyết bật cười:
“Thì ra là vậy. Căn cứ Bắc Sơn không phải sợ dũng sĩ, mà đang đề phòng tiểu nhân. Mà cũng hợp lý thôi, bọn họ sắp rút quân, càng ít gây thù mới càng hợp logic.”
Đổng A nhướn mày:
“Em vừa nói anh là tiểu nhân?”
Sở Tuyết le lưỡi, cười gượng phân bua:
“Em không có ý đó đâu! Hì hi. Thôi, chúng ta về cửa hàng kẹo đường ăn tối đi. Tối nay Thanh Nhã sẽ nấu cơm.”
Thanh Nhã liếc Sở Tuyết, lạnh nhạt nói:
“Ta nói mình nấu cơm bao giờ?”
Sở Tuyết cười hì hì, làm nũng:
“Lâu rồi chưa được ăn cơm do Thanh Nhã nấu, ta thèm lắm! Nếu không để ta nấu nhé?”
Thanh Nhã lắc đầu, cười khẩy:
“Thôi khỏi! Để ta nấu, chứ ăn cơm ngươi nấu, ta thà c·hết đói còn hơn.”
Sở Tuyết cười tít mắt:
“Hì hì, Thanh Nhã tuyệt vời nhất!”
Thanh Nhã: “...”
Dù đã nói sẽ tự mình nấu cơm, nhưng do bận rộn với công việc, cuối cùng người xuống bếp lại là Lập Thành, trợ thủ chính là Sở Tuyết. Đổng A đứng nhìn, chẳng giấu được vẻ hoài nghi:
“Hai người này thực sự có thể nấu ra bữa ăn tử tế sao?”
Không bao lâu sau, Đổng A nhận tin nhắn nhiệm vụ khẩn, buộc phải rời đi. Người trợ lý, thông qua trung tâm giao nhận nhiệm vụ, hẹn hắn lên trụ sở trên tường cao gặp mặt.
Cùng lúc đó, Thanh Nhã đang tiếp khách. Đó là một cô gái trẻ tuổi, khá xinh đẹp, thuộc đoàn đội Thái Sơn. Hiện tại, căn cứ Z đang có nhu cầu lớn về kim loại. Đoàn đội Thái Sơn, dù không ngại phóng xạ hay những nguy hiểm bên ngoài, vẫn phải tích cực nhận nhiệm vụ để duy trì hoạt động.
Trên danh nghĩa, đoàn đội Thái Sơn hoạt động độc lập, nhưng thực tế, họ chẳng khác gì một đội ngoại biên của căn cứ trên núi. Thanh Nhã, dựa vào tư cách lính đánh thuê chính thức của Đổng A, đã dùng thân phận của mình trao đổi thông tin, sau đó phân công cho Thái Sơn thực hiện nhiệm vụ dưới hình thức chia lợi nhuận.
Nếu không có sự hỗ trợ từ Thanh Nhã, đoàn đội Thái Sơn khó lòng cạnh tranh với các đội lính đánh thuê kỳ cựu. Hơn nữa, Thái Sơn còn được giao quyền quản lý khu trọ nghèo dưới quyền của nàng. Nhờ cách quản lý chặt chẽ, khu trọ luôn ổn định, chưa xảy ra sự cố gì.
Thái Sơn cũng khéo léo sử dụng khu trọ để tuyển lựa thành viên mới, giúp đoàn đội lớn mạnh nhanh chóng trong thời gian ngắn. Chính nhờ đó, họ mới có chỗ đứng vững chắc trong trung tâm thương mại đầy cạnh tranh này.
Hôm nay người đáng lẽ ra gặp Thanh Nhã phải là Thái Sơn, nhưng do có việc gấp, vợ mới cưới của hắn đến thay.
Thanh Nhã nhìn cô gái xinh đẹp chừng đôi mươi, đoán chắc nhỏ hơn Thái Sơn ít nhất mười tuổi. Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Thái Sơn cũng gan thật, dám nghĩ tới chuyện hôn nhân. Hơn nữa còn là trâu già gặm cỏ non."
Điều mà Thanh Nhã đánh giá cao ở đoàn đội mới của Thái Sơn chính là sự đoàn kết và lực hướng tâm mạnh mẽ. Rút kinh nghiệm, không lặp lại vết xe đổ đoàn đội cũ, đội mới được thành lập hoàn toàn dựa vào chỉ đạo chuyên chế của hắn. Ngoài ra, dù khó khăn đến đâu, bọn họ luôn sòng phẳng. Tiền thuê khu trọ nghèo chưa từng thiếu một đồng.
Vợ mới cưới của Thái Sơn, lần đầu tiếp xúc với bà chủ trọ thần bí như Thanh Nhã, không khỏi có chút sợ hãi. Thái Sơn đã dặn dò rất kỹ, rằng bất kỳ ai trong cửa hàng kẹo đường hay quán ăn No Nê đều là những người không dễ dây vào, tuyệt đối không được đắc tội.
Quá trình giao tiền diễn ra thuận lợi. Khi cô gái trẻ định rời đi, Thanh Nhã gọi lại:
"Lan Trinh? Ta đã nhận tin Thái Sơn cưới ngươi, nhưng lúc đó không có mặt ở trung tâm thương mại. Đây là quà cưới chúng ta tặng các ngươi."
Nói rồi, Thanh Nhã lấy từ balo ra gói thanh protein làm từ Trùng Lá Tre, túi nấm khô, và ba lon thịt hộp do Tiểu Thi chế biến.
Lan Trinh thoáng bối rối, đâu ngờ rằng mình lại nhận được quà. Khi nàng còn đang lúng túng chưa biết ứng xử ra sao, từ phía bếp vang lên tiếng "xoảng" rõ to, kèm theo giọng bực tức của Lập Thành:
"Sở Tuyết! Ngươi làm gì thế? Đã là cải tạo chiến sĩ rồi, bưng cái chảo cũng không xong là sao? Phản ứng thần kinh của ngươi đâu? Thức ăn quý giá, mau nhặt lên! Ta đem đi rửa một chút rồi nấu lại!"
Theo sau là giọng điệu rối rít xin lỗi liên tục của Sở Tuyết. Chẳng bao lâu, nàng liền bị Lập Thành đuổi ra khỏi bếp.
Sở Tuyết bước ra phía trước, thấy Thanh Nhã đang tiếp khách. Biết mình vừa mất mặt, lại còn để người lạ chứng kiến, nàng không khỏi xấu hổ.
Thanh Nhã thấy Sở Tuyết, thuận miệng giới thiệu:
"Đây là Sở Tuyết, đừng thấy nàng trẻ tuổi mà xem thường. Nàng chính là Phó căn cứ của chúng ta."
Lan Trinh ngạc nhiên. Lần đầu tiên nàng thấy một Phó căn cứ bị đội viên mắng thẳng mặt như vậy. Tuy nhiên, vẫn giữ được sự điềm tĩnh, cô gái trẻ vội vàng giới thiệu:
"Ta là Lan Trinh, vợ mới cưới của Thái Sơn."
Sở Tuyết cười tươi, nói:
"A! Vợ mới cưới của Thái Sơn? Ngươi thật xinh đẹp. Thái Sơn đúng là may mắn."
Lan Trinh lúng túng đáp lời cảm ơn, đồng thời chưa quên khen Thanh Nhã và Sở Tuyết cũng rất xinh đẹp.