Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 67: Chiến đấu



Chương 67: Chiến đấu

Hai mũi lao mang theo tiếng xé gió, một mũi bởi vì quái vật có chuẩn bị - thành công tránh né, một mũi thì xỏ xuyên qua chân sau một con quái khác nhưng do góc tới hơi bị chếch đi, không đâm sâu vào đất vì thế nó nhẹ nhàng rút ra được, sau đó bị cầm lên ném ngược trở lại.

Nhưng mà lao dài khác xa với hòn đá, bàn tay đầy móng vuốt của con quái ném đi lực đạo kinh người, độ chính xác lại chả ra làm sao, ngọn lao bay được một đoạn, do lực đạo không đúng chuyển thành xoay ngang đập vào tường rào “ầm” một tiếng rồi mới rơi xuống.

Bọn chúng cũng không có như vậy chỉ chịu đòn không trả, một con quái không bị t·ấn c·ông lao tới trước nhất, thấy có vẻ đã đủ cự ly liền thò tay ra sau lưng, mò ra một viên kim loại to bằng nắm tay hướng về phía căn cứ ném ra.

Viên kim loại “Ù” một tiếng bay tới, nện lên tường rào một tiếng “đoàng” vang trầm, may mà tường rào đã được nâng cấp qua mới không bị xuyên thủng. Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, quả cầu sắt sau khi va đập bị khảm nạm trên tường kia bỗng dưng “Bíp, Bíp, Bíp” 3 tiếng thật nhanh vang lên, sau đó ầm ầm nổ tung, bờ tường bị tạc ra một lỗ hổng lớn.

“ Đổng A và Sở Tuyết phát hiện được dị thường đã rút lui trước một bước, nhưng v·ụ n·ổ khá bất ngờ, bị làm cho có chút chật vật.

“Quái vật kiểu méo gì thế này?” Đổng A quen miệng, trong lời nói tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Sau đó đem cây lao cuối cùng trong tay ném ra.

Sở Tuyết cũng vung ra một lao còn lại. Lần này mũi lao cuối cùng cũng trúng vào vai của một con quái, mũi lao xuyên qua một đoạn, sau đó bị huyết nhục sinh sinh kẹt lại, lực đạo chưa tiêu đẩy nó lùi về sau một đoạn mới dừng lại.

“Yess!” nàng vui mừng hô một tiếng liền bị Đổng A kéo vội, điên cuồng lui về sau.

Quả nhiên 3 quả cầu sắt liền hướng về phía cả hai bay tới. Trong đó 2 quả va đập mạnh với mặt đất, phát ra tiếng bíp bíp quen thuộc rồi nổ tung lên, cuốn theo không ít đất cát và khói bụi.



Một quả bởi vì phát lực có vấn đề mà chỉ rơi bình thường xuống đất, cũng không có p·hát n·ổ.

“Thì ra là kíp nổ 1 kích hoạt 1 chạm, yêu cầu sau khi bị kích hoạt phải bị tác động một lực mạnh mới p·hát n·ổ. Uy lực so với lựu đạn mạnh hơn nhiều lắm. Quả nhiên với cường độ hoạt động cao và bất hợp lý của lũ quái vật nếu mang theo lựu đạn hoặc thuốc nổ bình thường sớm đã tan xác. Thiết kế như vậy cũng rất hợp lý” Những suy nghĩ này chỉ vụt qua trong đầu hắn trong tích tắc.

“Ta không tin các ngươi có thể mang theo nhiều bom như vậy, lựu đạn chúng ta cũng có, để xem ai hơn ai.” Đổng A lẩm bẩm một tiếng Sau đó từ bên hông lấy ra lựu đạn ném về phía ngoài. Lựu đạn trong tay Đổng A uy lực không bằng, nhưng số lượng thì hơn nhiều.

Sở Tuyết lúc này nhanh chóng chạy tách khỏi người yêu để tránh bị sát thương chùm, vừa né tránh vừa học theo Đổng A, rút ra chiếc nỏ yêu thích của mình bắn trở lại. Tên nỏ đối với quái vật không khác gãi ngứa, nhưng bên trên đều có buộc thuốc nổ đủ làm cho bọn chúng chật vật. Lũ quái vừa n·ém b·om vừa né. Có con bị lựu đạn nổ lật, máu thịt be bét, chỉ một lát sau v·ết t·hương đã nhanh chóng hồi phục có thể đứng lên.

Sở Tuyết một lần không may bị bom nổ trúng bay ra xa 5 mét. Nàng nhanh chóng vùng dậy thì phát hiện một tay một chân, một bên sườn đều bị tạc cho máu thịt be bét, may mắn không có gãy xương.

“Cũng không đau như tưởng tượng, nhưng mà vẫn đau quá.” Sở Tuyết thầm nghĩ.

Nàng tiếp tục né tránh, rồi không chút do dự từ dưới thắt lưng lấy ra một bình thép nghiêng đổ một loại chất lỏng màu đỏ sậm vào miệng, vừa uống, v·ết t·hương vừa nhanh chóng lành lại, tốc độ hồi phục không thua lũ quái kia là bao. Chất lỏng màu đỏ chính là máu của Đổng A được lấy ra bảo quản riêng chuyên dùng cho lúc này.

Lọ máu này là sản phẩm của quá trình hai người không ngừng thí nghiệm. Không hoàn toàn là của Đổng A, còn có thêm máu của nàng, pha trộn ở một tỷ lệ thích hợp mới không đông lại, bảo quản được lâu dài. Đương nhiên đồ chơi này chỉ đối với Sở Tuyết hữu dụng, đối với người khác vô hiệu, kể cả Đổng A. Cái này cùng dùng life potion hồi máu trong game khác nhau ở chỗ nào?

Cứ thế hai bên không ngừng tổn thương lẫn nhau, tình hình so với trò ném tuyết không khác nhau là mấy, để cuộc đấu huyết tinh nhiễm lên chút khôi hài. Chiến đấu với quái vật không phải như vậy chứ? So với tưởng tượng quá khác đi.



Hai người Đổng A vậy mà sinh sinh kéo lại 6 con quái vật trong vòng một phút rưỡi. Vừa kịp cho đội viên khác chạy đến nơi. Không chờ cho Đổng A ra lệnh, trong bộ đàm đã vang lên giọng nói của Lão Tân hướng dẫn:

“Giữ khoảng cách với đội trưởng và quái vật, chỉ công kích từ xa hỗ trợ. Làm tốt chuẩn bị rút lui.”

Bọn người Lập Thành nhìn thấy quái vật xấu xí không hề sợ hãi. So với đối phó zombie không khác mấy, cả bọn giống như đã diễn tập từ trước, nhanh chóng dùng tên nỏ có buộc thuốc nổ bắn đi.

Tên nỏ có buộc thuốc nổ đương nhiên là tầm bắn, độ chính xác đều bị suy yếu, bù lại thuốc nổ được Đổng A tự chế có đương lượng nổ không tệ, đủ làm cho đám quái luống cuống tay chân. Lập Thành lấy ra súng trường AK để chế độ tự động nã súng như mưa. Đạn bắn vào da thịt con quái giống như chui vào bùn, dù phá ra lỗ thủng lại bị sức hồi phục làm cho chìm nghỉm.

Sau một lát, thấy dùng bom không ăn được, hoặc có lẽ đã dùng hết, một con quái bỗng dưng rống to lên, đôi mắt lập tức chuyển sang huyết hồng, tốc độ tăng nhiều hướng về phía Sở Tuyết và Đổng A phóng tới, dự định đánh giáp lá cà. Các con quái vật khác cũng mau chóng học theo. Bọn chúng còn không quên phân ra một con hướng về phía 4 người Lập Thành đuổi tới.

Lập thành thấy tình thế không ổn, gọi lên đội viên đem từng gói thuốc nổ trong ba lô, kéo ra ngòi nổ hướng về phía mặt đất không ngừng ném ra ngoài với ý đồ phong tỏa đường đi, đồng thời vừa ném vừa nhanh chóng bỏ chạy.

Quái vật hai mắt xích hồng, có vẻ như trí thông minh bị giảm đi đáng kể. Sau khi bị bom nổ làm cho b·ị đ·au mới chuyển hướng né tránh, 4 người Lập Thành nhờ đó kéo dài được khoảng cách.



Đổng A thì khỏi phải nói, Sở Tuyết cũng là người thần kinh thô to, thấy đối thủ lao lên liền cười nói:



“Bộ dáng như vậy mới giống quái vật chứ!”

Nói xong nàng liền đeo lại nỏ phía sau lưng, rút ra đao muốn xông lên vật lộn. Dù cho 2 đối với 5 vẫn không sợ hãi chút nào.

Đúng lúc này Tiếng nói của Đổng A từ bên cạnh đó vang lên:

“Để anh lên trước, em nhớ cẩn thận…”

“Yên tâm!” Sở Tuyết hiểu được nhanh chóng trả lời.

Thế là, đám quái vật điên cuồng đội lấy vài lượt lựu đạn có chút chật vật, thành công kéo gần khoảng cách, hai người đã đợi sẵn cùng bọn chúng va vào.

Đổng A lao lên trước cố ý kéo lại 3 con, 2 con còn lại thì đưa lên móng vuốt sắc bén, t·ấn c·ông Sở Tuyết.

Sở Tuyết cầm đao lao lên, hư giả động tác một cái tránh được lợi trảo đầu tiên, lộn một vòng tránh được lợi trảo thứ 2, lưỡi đao kề sát cẳng tay như để trợ thêm lực, vừa nương theo lộn vòng vừa vẽ ra một đường cong ưu mỹ, giống như không có xương như vậy, mượt mà đem một tay của quái vật chặt đứt.

Quái vật b·ị đ·au kêu thảm một tiếng, muốn dùng tay còn lại đâm về phía tim nàng, nếu b·ị b·ắt trúng, với độ sắc bén của những móng vuốt kia sẽ nhẹ nhõm lôi tim ra khỏi lồng ngực, chẳng khác nào nhặt sỏi từ trong nước.

Sở Tuyết không cho nó cơ hội, lộn vòng kết thúc đang lúc khom người, nàng liền một chân làm trụ, một chân khác đá vào bụng đối phương. Quái vật giữ nguyên tư thế bò trường như vậy, bị đá lên cao 2m văng ra xa.

Nàng không hề dừng lại, chân trụ phát lực cực mạnh, mặt đất lún xuống một chút, cả người như lò xo nảy về phía trước một đoạn nhằm tránh đòn t·ấn c·ông của con còn lại, bất đắc dĩ sắp phải lấy mặt tiếp đất có chút không dễ nhìn.

(cầu đề cử, đánh giá, bình luận)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.