Muốn mức độ lớn nhất giảm nhỏ tổn thất, tại đêm tối tiến công hiển nhiên là một ý định không tồi, chỉ không biết lần trước phục kích có thể hay không khiến Báo Ca làm tốt công việc đề phòng, đi thám thính bên trong điểm tập trung, ngoài tăng nhân viên phòng thủ ra thì không có gì bất thường.
Đổng A vốn bị hiện thực đánh đau vài lần, biết vạn vạn không thể xem thường mục tiêu, liền càng cảm thấy không ổn. Theo hắn, với tính cách của báo ca, không có lập tức rời đi điểm tập trung có khá nhiều điểm nghi vấn.
Trên tầng bụi đen kịt kia, một vòng tà dương hướng đường chân trời phía tây chậm rãi rơi xuống, giống như rời khỏi hiện thực tiến vào không gian siêu thực khác. Ánh sáng ban ngày đã ảm đạm dần, chuẩn bị nhường chỗ cho đêm tối hắc ám.
Đã đến chạng vạng tối, bất quá trong lòng Đổng A còn không phải thời gian tiến công tốt nhất, liền hạ lệnh tiếp tục chờ đợi.
Cứ như vậy Đổng A mang theo đoàn người tìm nơi khuất gió bí ẩn nghỉ ngơi, lần này tiến công điểm tụ tập Bình An hết thảy 55 người, nhân số không phải ít nhưng sức chiến đấu thì không biết được rồi.
Theo thời gian trôi qua, đã đến ban đêm, toàn bộ không gian lâm vào bên trong hắc ám tĩnh mịch. Nếu không dùng đèn pin, người thường khó có thể bước đi trong rừng tối.
Không cần chờ đến khuya không gian đã đen kịt xuống dưới, Đổng A xem chừng thời cơ t·ấn c·ông lên đồi đã tới.
Mọi người bật lên đèn pin có dùng vải phủ một tầng để giảm độ sáng, lặng lẽ meo meo hướng trên đồi mà đi, đương nhiên, tất cả hành động đều tận lực yên tĩnh, phòng ngừa q·uấy n·hiễu đến đám người Báo ca trên đó.
Như đã nói, đường đi được làm khá tốt nên đi lại cũng không quá khó khăn, dù cho trời tối như mực, đưa tay không thấy được 5 ngón đi chăng nữa.
Trong đêm tối, người bên trong điểm tụ tập đốt lửa sưởi ấm, làm cho mục tiêu trên đỉnh đồi trống trải lộ ra phi thường bắt mắt.
Canh gác đã vào tầm ngắm, chỉ chờ đội trưởng phát lệnh là có thể trực tiếp t·ấn c·ông.
Đổng A cũng sớm đã đem kế hoạch tác chiến cùng mọi người giới thiệu tốt, bởi vậy hành động có thể nói hết sức nhanh chóng.
Đổng A dẫn theo 7 đội viên của mình du tẩu ở tầm gần xung quanh hàng rào đợi cho tình cảnh hỗn loạn mới chui vào.
…
“Đoàng, Đoàng, Đoàng,...” tiếng súng nổ như bắp rang từ phía tây và phía nam của ngọn đồi, kèm theo đó là tiếng la hét rung trời, làm cho lính canh gác khủng hoảng, chỉ dám nấp sau công sự không dám ló đầu ra, đồng thời Đổng A cũng dùng thiết bị kích hoạt bom, bên trong điểm tập trung phát ra t·iếng n·ổ kèm khói mù dày đặc.
Nơi này có thể tồn tại lâu như vậy, chắc chắn phải có ít điểm vũ lực trong tay. Đám lính canh sau một hồi r·ối l·oạn cũng lẻ tẻ bắn trả, tiếng súng có vang nhưng bọn chúng dùng tên nỏ là chủ yếu, bắn vào màn đêm hắc ám như đá chìm đáy biển.
Thái Sơn đang chỉ huy đàn em đánh vào từ cửa nam, cửa tây nghi binh, do lực lượng mỏng nên cố tình để trống cửa đông và bắc. Hắn nhớ lại kế hoạch của Đổng A: “cố gắng chế tạo động tĩnh càng lớn càng tốt để hấp dẫn chú ý, không nhất thiết phải công đi vào, nhưng phải làm cho đối phương hiểu lầm bên ta nhân số rất nhiều…cho đến khi nhận được lệnh rút lui.”
Đoàn đội Thái Sơn dù mới nhận được súng không lâu, nhưng hắn không tiếc đạn chút nào cho đàn em tập bắn, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng tên nỏ công kích.
Có màn đêm yểm trợ, bên kia lại phản kích yếu kém, do đó chưa hề xuất hiện tình huống t·hương v·ong.
Tình hình trong điểm tập trung giống như Đổng A dự đoán, bắt đầu hỗn loạn đi lên. Đám người hèn nhát này tập trung vào một chỗ, mỗi khi thấy có biến chắc chắn sẽ không cùng chống chọi ngoại địch mà vì mạng sống của mình, l·àm t·ình hình phức tạp thêm.
Lợi dụng lính canh sơ sẩy, Đổng A chỉ cần dùng siêu sức mạnh vung vài đao, phá tan được hàng rào gỗ đơn sơ, thuận lợi dẫn theo đồng đội tiến nhập.
…
Trong một túp lều nhỏ bình thường chả khác gì những túp lều xung quanh khác, nằm ở góc tây bắc, Báo ca đang ở trên đống đồ dùng xa hoa của mình, một bên ôm ấp nữ nhân nằm ngáy o o. Đến khi nghe tiếng bom nổ, mới giật mình thức dậy.
Bên trong điểm tập trung loạn thành một bầy, hắn sau khi nghe xong đàn em báo cáo tình hình liền giận giữ mắng mỏ:
“Mọe nó! Người ở bên này cũng thật quá hiếu chiến đi. Chắc chắn là đám người giao dịch lần trước.
Chỉ là một cuộc giao dịch không thành công mà thôi, có cần phải không c·hết không thôi như thế?
Lần trước phe ta đã tổn thương thảm trọng, lũ kia tưởng ta là quả hồng mềm còn muốn tới bóp, đã vậy ta chơi tới bến luôn, cho bọn chúng biết sức mạnh…”
Nói rồi hắn đá ra nữ nhân đang sợ hãi trong ngực, mặc vào quần áo chạy vội ra ngoài.
…
Đổng A tiến vào bên trong điểm tập trung vừa bị t·ấn c·ông từ bên ngoài, vừa bị bom nổ từ bên trong, cộng với bom khói, c·háy n·ổ, quả nhiên đã loạn thành một bầy.
Đội của Đổng A không chút thu hút lẫn trong đám đông hỗn loạn, chạy về phía sau đồi. Trên đường đi, lều nào đã do thám ra thuộc về đàn em của báo ca đều bị phóng hỏa, khói bụi càng thêm mù mịt.
Đến lều lớn sau núi, hắn liền cho người đốt lên chai cháy ném đi vào, thời tiết khô ráo và gió, l·ửa b·ùng l·ên nhanh chóng, bức cho bên trong lều chạy ra không ít người, đều bị đội viên lấy g·iết nhầm còn hơn bỏ sót tư thái cho hạ gục.
Thái Sơn bên ngoài thấy chống cự yếu ớt như vậy, gan cũng lớn lên, ra lệnh cho đàn em đánh rát đi vào, đẩy lui lính canh lại một đoạn dài, cửa đã để lộ ra, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể áp sát phá tan chống cự. Nhưng vốn tính tình rất ổn, hắn không có vội vã xông lên.
…
Báo Ca bên này đã làm ra đề phòng, kêu gọi tập trung đàn em cũng rất nhanh, chỉ là lần trước thiệt hại gần nửa quân số cùng súng ống, để lực lượng yếu đi hẳn.
Nhìn trong đám đàn em có không ít khuôn mặt mới, trên mặt còn bảo lưu lấy nét sợ, liền không nhịn được đau răng.
Báo Ca gọi lên một tên thân tín, để hắn dẫn những người mới nhập bọn này đi về phía cổng nam tiếp viện.
Hắn đương nhiên không đi theo, mà dẫn theo tinh nhuệ tiến về một nơi khác, khuôn mặt lộ ra vẻ ngoan độc.
“Đây là các ngươi ép ta!” Báo ca vừa đi vừa lẩm bẩm. Bộ mặt điên cuồng lúc này hoàn toàn bộc lộ ra, nhìn rất dọa người.
"…"
Quyết định của Thái Sơn phi thường chính xác. Không bao lâu sau, có vẻ như tiếp viện đã đến, tiếng súng từ phía đối phương bắt đầu nhiều lên. Dù chỉ dùng súng hơi có sức sát thương thấp, nhưng số lượng nhiều cũng sẽ là mối uy h·iếp không nhỏ.
Sau khi tập kích lều chính không thấy tung tích của kẻ thù, Đổng A không có ngạc nhiên chút nào.
Người cẩn thận như Báo Ca làm sao sẽ không làm ra đề phòng.
Cả đội chia làm hai, một do Sở Tuyết dẫn đầu, một do hắn dẫn đầu tiếp tục đi tới một điểm khả nghi khác, mục tiêu cuối cùng: Sở Tuyết cửa đông, Đổng A cửa bắc.
Mới hỗn loạn không bao lâu, hướng nam và hướng tây đang có chiến sự, người sống sót đều theo hướng Đông và hướng Bắc chạy khỏi điểm tập trung.
Không biết từ khi nào, trong không khí theo gió bay tới một mùi gay mũi, để tính tình của con người trở nên nóng nảy, càng có xu hướng dẫn đến điên cuồng.
Trên đường có không ít người bị ảnh hưởng, bởi vì muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi đây mà hỗn loạn giẫm đạp lẫn nhau, t·hương v·ong không nhỏ.
Đội viên khác đều bị ảnh hưởng, tâm tình đều có chút dao động bất an; nhất là Tiểu Nguyệt vẫn mềm lòng như vậy, ánh mắt lộ ra sự bất nhẫn.
Đổng A khứu giác cực linh mẫn, nháy mắt nhận ra dị thường trong không khí, sợ đối phương điên cuồng thả độc, lập tức thông qua bộ đàm báo với toàn thể đội viên và Thái Sơn ở bên ngoài.
Hắn không quên hướng Tiểu Nguyệt hô lớn:
“Tiểu Nguyệt! Tập trung vào!!! Để ý tới mục tiêu của chúng ta. Cả đội tạm thời tháo bỏ khẩu trang chống bụi, đeo lên mặt nạ phòng độc.”
Đổng A: “Thái Sơn! Nghe rõ trả lời… Không khí có mùi lạ thường, cẩn thận trúng độc.”
Thái Sơn: “Đã rõ!”
Tiểu Nguyệt bị đội trưởng quát lớn giật mình hồi tỉnh lại. Không biết đã thật tỉnh lại hay chưa, nhưng đi đường đã chăm chú hơn nhiều.
Đổng A không có đeo lên mặt nạ phòng độc, trình độ khí thể này còn xa mới có thể ảnh hưởng được bản thân. Hắn phải cần thông tin từ mùi trong không khí để duy trì trạng thái quan sát.
Trên đường đi rất loạn nhưng cứ ai cầm v·ũ k·hí trong tay đều bị Đổng A miểu sát hết cả.
Còn lo lắng g·iết nhầm kẻ vô tội, cái này là sự thương hại của Tiểu Nguyệt, cùng hắn có liên quan gì. Nếu lỡ g·iết oan, Đổng A cũng chỉ “xin lỗi” một tiếng rồi chẳng để tâm chém g·iết tiếp.
Đối với hắn sự an toàn của đội viên càng quan trọng hơn.