Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, điều chỉnh thị giác lên đến mức n·hạy c·ảm nhất, đồng thời trạng thái quan sát cũng điều đến mức lớn nhất, đến nỗi não bộ có chút tiếp nhận không nổi áp lực, máu mũi chảy ra.
Chuẩn bị hoàn tất về sau, bàn giao mọi người ở lại làm ra cảnh giới tùy thời cứu viện, một mình hắn không chút do dự chui xuống hầm.
Trong hầm đen kịt, có cầu thang, Đổng A cũng chẳng cần bật lên đèn pin, từng bước một đi xuống phía dưới, càng đi mùi hôi và mùi làm cho người ta điên cuồng càng nồng.
Rất nhanh, cầu thang đi đến cuối cùng, xuất hiện một cánh cửa gỗ. Đổng A muốn phá cửa xông vào chẳng tốn chút công phu nhưng không có lỗ mãng như vậy. Cửa được làm rất tốt, rất kín, bên dưới hầm do mùi quá nồng, có nhiều q·uấy n·hiễu, nên trạng thái quan sát khó mà hiện lên rõ được khung cảnh phía sau cánh cửa.
Cái này đơn giản. Đổng A liền lập tức đem bom điều khiển từ xa trong ba lô ra cài đặt. Lượng thuốc nổ được đựng trong các ống trụ, có thể điều chỉnh đương lượng nổ, nên không lo lắng làm sập hầm. Vừa cài đặt xong, định ra ngoài kích nổ thì cửa gỗ lại đột nhiên mở ra.
Người mở cửa là Báo Ca. Hắn tò mò quan sát kẻ thù trước mặt, khuôn mặt lúc này không có chút điên cuồng nào, giống như là chủ nhà đang quan sát một vị khách xa lạ. Bất chợt, Báo Ca mở miệng nói:
“Mời vào!”
Đổng A bị một loạt hành động làm cho sửng sốt vô cùng. Đao siêu tần dưới ống tay áo đã sẵn sàng phát động. Một tay khác thì đã rút ra khẩu súng lục - di vật của lão viện trưởng ngắm về phía đối phương. Hắn chỉ đứng đó không có đi vào, cũng không sợ hãi lùi lại.
Thuốc nổ cũng đã cài đặt xong, hắn tự tin có nhiều loại biện pháp để Báo Ca gục tại chỗ.
Báo Ca nói xong quay người muốn quay trở lại phòng, Đổng A thấy đối phương đưa lưng về phía mình, lộ ra điểm yếu vẫn lù lù bất động đứng đó, không tiến tới cũng không t·ấn c·ông, Báo ca có chút bất đắc dĩ nói:
“Ta không hiểu vì sao các ngươi lại thù hằn như vậy? Không phải chỉ là một cuộc giao dịch thôi hay sao? Có cần phải không c·hết không thôi như thế?
Đổng A không có trả lời, ánh mắt sâu kín nhìn Báo Ca, bỗng dưng mở miệng:
“Đầu của ngươi bị làm sao thế kia?”
Tiếng nói khàn khàn không lộ ra bất cứ tình cảm nào, giống như đang nói chuyện với n·gười c·hết.
Báo Ca có cũng ngạc nhiên xoay người, nhìn lại Đổng A từ trên xuống dưới một lần, như nhìn phải cái đồ chơi rất thú vị, cười nói:
“Ồ, ngươi làm sao biết được? Không có để lại sẹo a!”
Đổng A không để ý đối phương đang làm bộ cao thâm mạt trắc, tầm mắt rất nhanh liền quan sát hết cảnh tượng phía sau cánh cửa, những gì nhìn thấy được để hắn kinh hãi không thôi nhưng mạnh mẽ nhịn xuống, không trả lời câu hỏi của Báo Ca mà hỏi tiếp:
“Chỉ có mình ngươi?”
Báo Ca: “Đương nhiên mình ta.”
Đổng A: “C·hết rồi?”
Báo Ca: “Ừm. C·hết rồi.”
Đổng A: “Xùy! Cái phế vật, may cho hắn đ·ã c·hết trước, nếu rơi vào trong tay ta, đảm bảo sẽ sống không bằng c·hết…”
Báo Ca: “Ngươi chưa trả lời, vì sao lại hận tổ chức của chúng ta như vậy?”
Đổng A: “Ta đâu có hận gì các ngươi. Ta chỉ giải quyết hậu hoạn của Báo Ca mà thôi. Ngươi đáng lẽ nên để hắn sống. Ta còn một đám đội viên phải bàn giao đây."
Báo Ca: “Là thù hằn cá nhân???Các ngươi là từ thành phố A tới?”
Đổng A: “Đầu nhảy số nhanh đấy. Đoán đúng rồi, rất tiếc không có thưởng.”
Báo Ca: “Ngươi không tồi! Gia nhập chúng ta! Thế nào? Ta có thể khiến ngươi càng mạnh mẽ? Vinh hoa phú quý? Trường sinh?”
Đổng A chỉ cười cười nói:
“Trường sinh? Cái này cũng dám nói bừa?”
Báo Ca không có chút xấu hổ nào nói: “Bất tử sinh học! chưa nghe nói qua sao?”
Đổng A: “Nghe nói qua. Nhưng cùng ta có liên quan gì?”
Báo Ca: “Không được sao? Vậy vén màn bí mật thế giới này thế nào?”
Đổng A: “Các ngươi có đáp án rồi à?”
Báo Ca: “Chưa! Nhưng đã có manh mối. Tất cả sẽ quy về tịch diệt mà.”
Đổng A: “Xùy, vậy mà chém gió như thật, có đáp án rồi thì hãy đến tìm ta.”
Báo Ca: “Thật là tiếc số mê huyễn điệp bọn ta khổ công thu thập lại không có cách nào mang về. Đừng g·iết chúng, làm thù lao ta có thể nói cho ngươi biết một bí mật.”
Đổng A: “Không có hứng thú, ngươi có thể cút đi, hoặc muốn ta giúp ngươi.”
Báo Ca: “Không biết, không quan hệ, ngươi dẫn theo không ít người t·ấn c·ông nơi đây, chắc chắn sẽ lưu lại manh mối.”
Đổng A nghe xong không để ý chút nào, chế nhạo nói: “Nhiều lời quá!” Nói xong hắn không chút do dự bóp cò súng lục cho đối phương headshot.
Báo Ca thế mà vẫn chưa c·hết bình tĩnh mở miệng nói: “Chúng ta chưa hoàn thiện...còn không thể chiến đấu...nhưng đã câu đủ thời gian..đồng đội của ngươi hẳn bị lũ hải ly g·iết c·hết không ít...Haha...đừng vui mừng quá sớm...đợi tới lúc hoàn thiện tất cho ngươi đẹp mặt,...”
Đổng A: “@$#@$#” Một bên rủa xả, một bên bung ra đao siêu tần đem phân nửa phần trên đầu của Báo Ca cho gọt bay, lộ ra sự vật bên trong - một con nhộng béo mập đang không ngừng ngọ nguậy, nó bị đạn bắn và đao gọt tổn thương, những sợi tơ trong suốt kết nối với phần cổ phía dưới đang không ngừng tróc ra. Não của Báo ca đã bị thứ đó gặm cho trống không, tình trạng kinh dị cực kỳ.
Đổng A không để ý tới con nhộng vẫn còn đang ngọ nguậy mà lập tức đi tháo thuốc nổ, thông qua bộ đàm báo cho đội viên khác an toàn, bảo Sở Tuyết đem theo nhiên liệu cháy đi xuống, còn người khác giữ nguyên vị trí. Đồng thời báo cho Thái Sơn để hắn có thể tự do hành động.
Đợi cho sở Tuyết đem theo một balo chứa đầy chai cháy đi xuống tới nơi, Đổng A chưa tiến vào phía bên kia cánh cửa một bước. Hắn rất bình tĩnh nhưng cũng không tự đại, đoạn thời gian đó đủ để chắc chắn đối phương thực sự không còn “hiện diện” ở đây, cộng thêm Sở Tuyết đã tới, lúc này mới dẫm bẹp con nhộng kia bước vào.
Sở Tuyết vừa mới xuống hầm, phía sau cửa gỗ có ánh đèn nên nàng có thể rõ thấy được xác Báo ca với đầu lâu bị gặm sạch trống trơn, cùng với con nhộng trắng mập bị Đổng A dẫm bẹp, nàng dù cho g·iết qua không ít quái vật, zombie nhưng cũng là lần đầu tiên thấy được cảnh này, lập tức nôn luôn:
“Ọe! Đáng ghét, anh không nói trước một tiếng để em chuẩn bị tâm lý…Ọe! Cái quái quỷ gì đang diễn ra dưới này?”
Đổng A liền một mặt vô tội nói: “ Ây! Đối với anh nó cũng không đáng sợ gì. Anh quên mất, xin lỗi…”
Sở Tuyết:...(hết nói nổi.)
Đổng A mới sực nhớ ra điều gì vội vàng bổ sung: “ Ây, trong phòng còn hơn thế nữa đừng nhìn vội…”
Sở Tuyết: “Muộn…Ọe…”
“Ta!!!@$%@%$#. Lũ tà giáo khốn kiếp, bọn vô nhân tính, lũ điên…” Nàng thực sự bị xung kích quá lớn, thực sự quá là kinh tởm… Phía sau cánh cửa thực ra là một phòng thí nghiệm, thiết bị trong này cũng không tính tối tân, ở trung tâm bị cột vào trụ gỗ rất nhiều nam nam nữ nữ trần trùng trục, trên người cắm chi chít ống dây, một số thì trên da nổi lên không ít mụt tròn, một số thì dưới da rõ ràng có dấu vết con sâu đang ngọ nguậy.
Chưa hết, còn một số cái xác bị mổ xẻ, chứa rất nhiều viên tròn màu trắng cỡ hạt ngô xếp đầy các thớ thịt, hẳn là trứng của huyễn mộng điệp bị nuôi ấp trong cơ thể người,...
Sở Tuyết sắc mặt xanh xám, gục xuống đất chắc nôn ra cả mật đắng,.. Đổng A có chút áy náy nhìn xem nàng sau đó nhàn nhã đi dạo quanh phòng thí nghiệm, quan sát mẫu vật.
“Những người bị cột kia thế mà vẫn còn sống, bị ký sinh lợi hại vẫn còn treo một hơi chắc là do những cái ống hóa chất không ngừng bơm vào.
Mê huyễn điệp vốn dĩ không có ký sinh trên người, đây hẳn là công trình nghiên cứu của lũ điên kia.
Báo ca đã bị khống chế từ lâu, có lẽ chính hắn cũng không biết mình bị khống chế, có một cái ý thức khác tồn tại trong cơ thể... Đáng đời lắm…
Căn cứ Z…Căn cứ Z …biết rõ mà không thèm ngăn cản, dù nó đơn giản như cái nhấc tay,...cũng quá lãnh khốc đi…” Đổng A thầm nghĩ trong lòng.
Đi dạo một vòng về sau, phát hiện thiết bị điện trong phòng thí nghiệm được cấp nguồn bằng pin hydro để hắn rất mừng rỡ.
Từ Đống thiết bị lôi ra một thỏi pin bé tý có số hiệu của căn cứ Z cùng thiết bị sạc là đồ tự chế. Không biết lũ tà giáo làm sao đổi được pin hydro từ căn cứ Z, nhưng nhìn thiết bị sạc sơ sài chứng tỏ con đường đạt được cũng không phải chính quy.
“Lần này là kiếm bạo lợi rồi!!!” Đổng A có chút vui vẻ thầm nghĩ.
Bị lấy đi pin hydro, phòng thí nghiệm lập tức tối đen. Cảm thấy bên trong, ngoài mẫu vật và thông số thí nghiệm, đối với Đổng A không có gì đáng giá, hắn liền đốt lên chai cháy ném hết vào, rồi kéo lên t·hi t·hể của Báo Ca theo Sở Tuyết cầm chiến lợi phẩm ra ngoài.