Tạo Thần

Chương 3: Quỷ Cá Cược



Chương 3: Quỷ Cá Cược

Đỗ Thông sau khi rời khỏi quán bar Vô Diện, màn đêm bao trùm như một con thú dữ đang rình rập con mồi.

Hắn không dám quay đầu lại, mặc dù không có cảm giác sợ hãi, nhưng trái tim đập thình thịch như muốn phá tan lồng ngực.

“Tài xế, tài xế! Mau dừng xe!”

Chiếc xe đang đi đột nhiên thắng gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra một trận âm thanh chói tai.

Hắn không kịp suy nghĩ, chớp lấy cơ hội, mở cửa lao thẳng vào chiếc xe, còn không đợi người lái xe mở miệng, hắn liền hạ giọng thở hổn hển.

“Lái xe đi! đưa tôi đi đâu cũng được, càng xa càng tốt.”

Người tài xế không đáp, chiếc xe khởi động bắt đầu lăn bánh, nghiền nát mảnh vụn bên đường tạo ra những tiếng lộp bộp.

Mắt thấy chiếc xe chậm rãi di chuyển, Đỗ Thông mới thở nhẹ một hơi, cả người thoáng buông lỏng dựa lưng vào ghế.

Nhưng bầu không khí bên trong xe lại lạnh lẽo đến lạ thường, như thể điều hòa được chỉnh đến mức đóng băng.

Một tiếng cười khẽ vang lên từ ghế trước, tuy nhẹ nhàng nhưng lại giống như con dao cứa nhẹ bên tai.

“Khách nhân, làm gì phải vội vàng như vậy? Tôi cũng đâu có ăn thịt anh, hơn nữa…” Giọng nói bỗng dừng lại, kéo dài từng chữ giống như thì thầm của ác quỷ trong bóng tối.

“Tôi đã ở đây rồi, anh còn muốn đi đâu?”

Thanh âm trầm thấp vang lên lại giống như một tiếng sét đánh ngang tai Đỗ Thông, mạch máu trong người như đông cứng lại.

Thông qua gương chiếu hậu, hắn trông thấy một gương mặt quen thuộc đến đáng sợ.

Người này không ai khác chính là Nguyễn Tử Dương.

“Mày… Mày… Làm sao có thể?…” Âm thanh của Đỗ Thông như lạc hẳn đi, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt.

Bàn tay hắn run rẩy nắm chặt tay cầm cửa xe, trong đầu lóe lên suy nghĩ muốn nhảy xuống, nhưng lạ thay tay cầm như thể hóa đá, bị kẹt cứng lại không cách nào nhúc nhích.

“Anh làm tôi có hơi buồn đấy, mấy ngày nay tôi rất mong gặp lại anh, không ngờ anh lại tránh né tôi như vậy…” Nguyễn Tử Dương nhếch môi cười, nụ cười dần trở nên méo mó: “Tôi với anh vẫn còn giao ước chưa hoàn thành, anh quên rồi sao?”

Đỗ Thông không trả lời, cả người như c·hết lặng.



Hắn dùng hết sức bình sinh cố đạp mạnh cửa xe, nhưng cả người giống như bị một thế lực vô hình đè chặt xuống ghế.

“Không! Thả tao ra!”

“Ai đó cứu tôi với!”

Đỗ Thông hét lớn, nhưng tiếng hét của hắn lại như rơi vào khoảng lặng chìm nghỉm trong sự im lặng đến đáng sợ.

Một tiếng búng tay vang lên, không gian lập tức thay đổi.

Những bức tường xe giống như chiếc bóng bị vỡ vụn, không ngừng đổ vỡ, kéo theo mọi cảm giác về thực tại của Đỗ Thông.

Hắn cảm giác cơ thể không còn thuộc về bản thân, như thể bị hút vào một hố sâu vô tận.

Tiếng gió rít gào bên tai mang theo những tiếng cười ghê rợn, hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn, lạnh lẽo và tăm tối đến mức khiến cả linh hồn hắn run rẩy.

Đến khi ánh sáng lóe lên lần nữa, mọi thứ trở lại yên lặng, hắn nhận ra mình vẫn đứng trước cửa quán bar Vô Diện, dòng người vẫn đi lại tấp nập nhưng lại không có một ai để ý đến sự tồn tại của hắn.

Thậm chí, bản thân cũng không thể nghe thấy tiếng bước chân, hay bất kỳ âm thanh nào khác.

Cũng không hề có chiếc xe taxi nào cả, mọi thứ giống như một tấm màn tách biệt ra khỏi thế giới.

Đứng trước sự bất lực, Đỗ Thông vì mất đi cảm giác sợ hãi, lúc này chỉ còn phẫn nộ một cách vô năng.

“Mẹ kiếp! Mày làm gì với tao?”

Nguyễn Tử Dương đứng trước mặt hắn, bóng lưng cao lớn như che khuất cả ánh đèn mờ nhạt từ quán bar.

Gương mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm.

“Giao ước đã nói rõ ràng, tôi lấy đi cảm giác sợ hãi của anh rồi cho anh năng lực nhìn xuyên thấu trong vòng ba ngày, nếu ba ngày sau anh không mang đến cho tôi năm trăm triệu hoặc giao ước bị hủy bỏ, tôi sẽ lấy đi toàn bộ những thứ mà anh có.”

Hắn cúi người, khuôn mặt ghé sát tai Đỗ Thông, tròng mắt không còn màu trắng mà toàn một màu đen đến lạnh lùng.

“Đáng tiếc, anh thất bại rồi.”



“Không! Mày không phải người! Mày là ma quỷ!”

Đỗ Thông còn chưa dứt lời, một cơn đau dữ dội lan truyền khắp cơ thể hắn, từng tế bào như thể đang bị xé toạc.

Hắn gào thét, nhưng âm thanh lại không thể phát ra thành tiếng mà bị bóp nghẹt trong cổ họng.

Cơ thể hắn dần dần tan biến, từng chút một bị bóng tối nuốt trửng.

Đôi mắt trừng lớn đến khi hình ảnh cuối cùng hắn thấy là nụ cười quỷ dị của Nguyễn Tử Dương hòa lẫn trong màn đêm vĩnh hằng.

“Chủ nhân, ngài vi phạm giao ước a.”

Lục Linh bất ngờ xuất hiện, lên tiếng cười nói.

“Đối với những người như hắn không cần phải nương tay.”

“Hơn nữa, Lục Linh, cơm có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối không được nói bừa, con mắt nào của ngươi thấy ta g·ian l·ận?”

“Hừ hừ, chủ nhân ngài quá xấu rồi, nhưng ta lại rất thích.”

Nguyễn Tử Dương cười nhạt không đáp, đè thấp vành mũ, chậm rãi cất bước rời đi, nhanh chóng hòa mình vào trong màn đêm.

Lúc này trước cửa quán bar Vô Diện, bỗng xuất hiện một bóng người mờ ảo, không nhìn rõ mặt mũi.

Bóng mờ giống như điên loạn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Cược… Cược…. Cược…”



“Chào anh chị, nơi này là trung tâm cảnh sát, xin hỏi anh chị gặp vấn đề gì?”

“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tỏ tình với người tôi yêu, có thể tư vấn giúp tôi không?”

“Xin lỗi, loại chuyện này chúng tôi không thể giúp được anh, anh vui lòng liên hệ cho người khác.”

Người đàn ông đầu dây bên kia vẫn không bỏ cuộc: “Nhưng cô là phụ nữ, chắc cô phải biết rõ hơn tôi chứ. Lỡ cô ấy từ chối thì tôi báo án luôn được không?”

“Được! Khi đó tôi sẽ đến ngay, nhưng để bắt anh vì tội q·uấy r·ối người khác!”



Vừa dứt lời, Lê Mai Hân cúp máy một cách dứt khoát, còn chưa kịp thở phào một hơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Đồng chí cảnh sát, tỏ tình với cô ấy tôi nên tặng cái gì?”

Tặng cái búa!

Lê Mai Hân trong lòng âm thầm phỉ nhổ, nhưng vì tố chất nghề nghiệp, cô đành cố gắng nặn ra nụ cười, điều chỉnh giọng nói sao cho phù hợp.

“Tôi nhắc lại lần nữa, chuyện này chúng tôi không giúp được anh, nếu anh còn làm phiền, đừng trách tôi xử phạt anh.”

“Đừng làm quá lên vậy mà, tôi chưa tỏ tình với ai bao giờ nên có chút lo sợ…”

Lê Mai Hân nghiến chặt răng, bấm nút loa ngoài, để đồng nghiệp gần đó nghe thấy.

“Anh muốn tỏ tình chứ gì? Vậy tỏ tình với tôi luôn đi, tôi từ chối giúp anh lấy kinh nghiệm nhé?”

Phía bên kia im lặng vài giây, rồi yếu ớt nói lên một câu: “Thật ra cô cũng không tệ…”

Không để hắn nói hết câu, Lê Mai Hân liền lập tức cúp máy, nhìn xem mọi người xung quanh bật cười, cô cũng chỉ biết ôm trán thở dài.

Chẳng lẽ mình chọn sai nghề nghiệp rồi sao?

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Lê Mai Hân khẽ nhíu mày, trong đầu âm thầm chuẩn bị một ngàn câu mắng chửi, cô vừa nhấc máy còn chưa kịp lên tiếng liền nghe thấy giọng nói hối hả, hoảng loạn đầu dây bên kia.

“Đồng chí cảnh sát… Cứu tôi… Có người g·iết người!”

“Xin lỗi, tình huống này chúng tôi không xử lý… Khoan đã! Anh nói cái gì?”

“Giết người! Giết người rồi! Mau, mau qua đây cứu tôi!”

“Ai muốn g·iết người!”

Lê Mai Hân lập tức bật dậy, tiếng ghế kéo mạnh tạo ra âm thanh chói tai.

Tiếng cười xung quanh cũng theo đó im bặt, ánh mắt đồng nghiệp toàn bộ rơi trên người cô.

Lê Mai Hân chân tay luống cuống cầm ống nghe, thanh âm thập phần khẩn trương: “Anh bình tĩnh lại! Hãy nói rõ địa chỉ, chúng tôi sẽ đến ngay!”

“Quán bar… Quán bar Vô Diện, thành phố Dương Hải…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.