Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 100: (Nạn 23) Trên trời cũng lắm “quỷ ma” kéo xuống từng đứa chẳng tha nó về



Chương 100: (Nạn 23) Trên trời cũng lắm “quỷ ma” kéo xuống từng đứa chẳng tha nó về

Còn nhớ ngày ấy, sau khi vào Lăng Tiêu Bảo Điện, Võ Đức Tinh Quân đã thấy Vương Linh Quan, tới trước hắn tự khi nào.

Cả hai nhìn nhau cười ẩn ý, bày mưu tính kế, nhịn nhục bấy lâu nay, cuối cùng cũng chờ đến ngày này. Cái ngày mà 2 người có thể thay thế Thiên Bồng và Quyển Liêm, trở thành thân tín của Đại Thiên Tôn. Lúc đó, vừa có chức vị cao, vừa có sự ủng hộ ngầm của Tứ Đế, cho dù cuối cùng là phe nào thắng, bọn hắn, cũng là những kẻ được hưởng lợi lớn.

Vâng, đúng là họ được Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn hứa thăng chức thật. Nhưng với điều kiện là phải hạ phàm, thay thế Kim, Ngân đồng nhi của Lão Quân, bố trí kiếp nạn cho thầy trò Đường Tăng. Lý do là 2 tên đồng nhi đang bận tập huấn cho người mới (Khuê Mộc Lang) không có thời gian rảnh.



Bình Đỉnh Sơn, Liên Hoa Động.

“Võ Đức Tinh…”

“Linh Giác! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi?! Gọi ta là Võ Giác đại ca! Ngươi muốn làm hỏng đại sự sao?”

Một tên yêu quái có chiếc sừng ngắn, to, quát tên yêu quái có chiếc sừng dài, mảnh, nói.

Tên có sừng dài nghe vậy liền phân trần:

“Ta quen miệng thôi Võ Giác đại ca! Mà đại ca này, ngài nói xem, sau lần này, Ngọc Đế có thăng chức cho ta và huynh thật không?”

“Mặc dù hiện tại, Ngọc Đế chỉ là có tiếng mà không có miếng, nhưng trên danh nghĩa, ngài ta vẫn là Cửu Cửu Chí Tôn mà! Ngài ta đã hứa, sau kiếp nạn này, sẽ cho chúng ta thăng quan tiến chức, thì sẽ không nuốt lời đâu!”

“Haizz! Nhưng ta vẫn thấy lo lo như thế nào ấy!”

“Này Vương Linh… Này Linh Giác lão đệ, ngươi lo sợ là lo sợ cái gì? Lượng kiếp hiện tại, đều đã được chư vị Phật Đà ở Linh Sơn, cùng chư thần Thiên Đình sắp xếp hết cả rồi, ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ, ngươi lại sợ cái bọn sa cơ thất thế kia làm gì ngươi sao? Gọi là ‘ứng kiếp chi nhân’ cho sang mồm thôi, chứ bọn hắn có thể lật nổi sóng gió gì? Một con bù nhìn của Linh Sơn, 1 khỉ đói ảo tưởng sức mạnh, 1 Thiên Bồng đạo ‘nhầm’ vào súc sinh đạo, 1 Quyển Liêm 7 ngày 1 lần, chịu vạn kiếm xuyên tim hay 1 con rồng què mất đi long châu?!”

“Võ Giác đại ca nói phải! Tiểu đệ xin tâm lĩnh!”

“Ha ha ha! Đừng khách khí như vậy, dù gì thì chúng ta cũng quen biết nhau đã lâu. Huống hồ, ngày sau, chúng ta còn phải phối hợp với nhau, để đi xa hơn nữa mà! Đúng không?”



“Chí lý! Chí lý!”

“Ha ha ha!” x2

Ngoài mặt, thì Võ Đức Tinh Quân và Vương Linh Quan hay hiện tại, là Võ Giác Đại Vương, cùng Linh Giác Đại Vương cười rất vui vẻ. Nhưng trong lòng cả 2 có tính toán gì, thì không ai biết được.

“Được rồi! Lo cho tốt kiếp nạn này, đại kiếp qua đi, chúng ta cũng được hưởng 1 lượng công đức không nhỏ đâu!”

Võ Giác nhấp 1 ngụm rượu, dặn dò thêm.

Giữa lúc 2 người đang chuyện trò vui vẻ, thì có 2 tiểu yêu chạy vào báo cáo:

“Tiểu yêu tham kiến 2 vị Đại Vương! Chúc 2 vị Đại Vương vạn thọ vô cương, sống lâu như trời đất!” x2

“Được rồi! Được rồi! Quỷ Tinh Tế, Trùng Lanh Lợi, có chuyện gì bẩm báo mau đi, bản Đại Vương còn ngủ trưa nữa!”

Võ Giác Đại Vương khua khua tay nói.

Quỷ Tinh Tế nghe vậy liền báo cáo:

“Bẩm hai vị Đại Vương! Hoa màu, trâu, bò, gà, vịt của bọn nhân loại quanh đây, bọn ta đã gom góp mỗi nhà tám phần mười về động hết rồi ạ! Còn nữ tử, bởi vì ta thấy bọn chúng quá xấu, không hợp với hai vị Đại Vương nên…”

“Ầm!”

“CÁI GÌ? Tám phần mười? Ta bảo là các ngươi gom hết về đây, cho bọn ta hưởng dụng! Ai kêu các ngươi gom tám phần mười? Có phải lỗ tai các ngươi có vấn đề không? Để bản Đại Vương ‘chữa trị’ cho các ngươi! Còn chuyện nữ tử nhân loại nữa! Đẹp xấu gì ta không biết, mang hết về đây bản Đại Vương tự chọn, không cần các ngươi tự chủ trương!”

Võ Giác Đại Vương vỗ bàn, cao giọng quát, làm Quỷ Tinh Tế run lên bây bẩy. Trùng Lanh Lợi mặc dù cũng run như cầy sấy, nhưng thấy bạn mình lâm nguy, liền giải vây:

“Đại Vương tha tội! Bọn ta làm vậy là có lý do cả ạ!”



“Lý do gì? Nếu ngươi không thuyết phục được ta, thì các ngươi đừng trách bản Đại Vương vô tình!”

“Bẩm Đại Vương! Bởi vì…bởi vì theo thuộc hạ thấy, nếu lấy hết đồ của bọn chúng, bọn chúng sẽ không có gì để ăn, mà bọn chúng không có gì để ăn, bọn chúng sẽ c·hết đói, mà nếu bọn chúng c·hết đói, thì sẽ không có ai làm ra hoa màu, lương thực cho chúng ta c·ướp b·óc nữa ạ! Còn nữ tử nhân loại, vì quá nghèo đói, thiếu ăn thiếu mặc, nên quả thật rất xấu xí, thuộc hạ sợ làm bẩn mắt Đại Vương, không dám bắt về!”

“Ừm! Nói có lý…lý do lý trấu con mợ ngươi! Ngươi đang dạy đời bản Đại Vương sao? Ta không cần biết các ngươi có chủ ý gì, nhưng hạn trong hôm nay, các ngươi phải làm đúng như lời của ta! Nếu không, thì lấy cái mạng của các ngươi thế vào!”

Quỷ Tinh Tế run lẩy bẩy giơ tay phát biểu:

“Nhưng Đại Vương… Ta là hoa Dã Quỳ thành tinh, còn Trùng Lanh Lợi là đom đóm hoá hình… Đại Vương không ăn được đâu! Với lại, bọn ta là ‘đực’ lại càng không thể phục thị ‘chuyện đó’ cho Đại Vương!”

Võ Giác Đại Vương:…

“Oanh!”

“Ta không nói giỡn với các ngươi!”

Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi b·ị đ·ánh bay ra khỏi động, phun máu phè phè, té xuống đất nằm b·ất t·ỉnh nhân sự.

Khoảng mười phút sau, Trùng Lanh Lợi mới hé mắt ra, xác định là Võ Giác Đại Vương không đi theo ra tới, hắn mới lay lay Quỷ Tinh Tế kế bên:

“Quỷ Tinh Tế! Tỉnh lại đi! Đại Vương không có theo ra tới ngoài này!”

Quỷ Tinh Tế nghe vậy, cũng hé mắt ra đánh giá xung quanh, thấy đúng là vậy thật, hắn mới lồm cồm bò dậy, nói:

“Haizz! Võ Giác Đại Vương này đúng là hạ thủ quá ác! Nếu chúng ta không chuẩn bị trước, có lẽ đã b·ị đ·ánh tàn phế thật rồi!”

Hắn vừa nói, vừa xoa xoa trước ngực, rồi lôi 1 tấm sắt đã bị lõm vào trông thấy, từ trong áo ra. Bên kia, Trùng Lanh Lợi cũng lôi ra 1 tấm sắt y chang như vậy, nói:

“Tạm thời là chưa c·hết, nhưng nếu hết ngày hôm nay, mà không mang đủ số lượng đồ vật về cho Đại Vương, thì c·hết thật đấy! Mà sao lúc đó, ngươi lại nói số lượng thật làm chi vậy?”



“Ta không biết! Lúc đó, Nhị Đại Vương nhìn ta, ta cảm giác, nếu ta tiếp tục nói láo, Nhị Đại Vương sẽ đ·ánh c·hết ta ngay tại chỗ!”

“Haizz! Chúng ta biết ăn nói làm sao với thôn dân đây?”



Chuyện xưa kể rằng: năm trăm năm trước, không biết do “con khỉ nào đó” ăn Tiên Đan như ăn đậu phộng, trong lúc vô tình, đã làm 1 viên Tiên Đan rơi xuống trần gian. Phẩm cấp viên Tiên Đan này có vẻ khá thấp, rơi xuống đất, thì bị vỡ ra làm nhiều mảnh.

Trong đó, có 1 mảnh rơi xuống 1 gốc hoa Dã Quỳ, theo nước mưa thấm vào gốc cây, còn 1 mảnh thì bị 1 con đom đóm nhấm nháp. Hai sinh vật đó, nhờ vậy mà có thể hoá hình, rồi giả làm người thường, báo đáp 1 lão nông nghèo, là chủ khu vườn mà chúng sống.

Nhưng bởi vì chúng bị hoá hình bất đắc dĩ, nên về trí tuệ, cũng như đứa trẻ, chẳng được bao lâu, chúng đã bị lão nông nhận ra thân phận thật. Tưởng rằng sẽ bị lão nông ghét bỏ, nhưng không, ông giữ chúng lại, đặt tên cho chúng là Tinh Tế cùng Lanh Lợi, đối đãi như con cháu trong nhà.

Tinh Tế và Lanh Lợi cứ thế dần trưởng thành hơn, trong sự dạy dỗ của lão nông. Cũng như sự yêu thương, của hương thân phụ lão xung quanh. Mặc dù sau này, mọi người biết được thân thế thật của chúng, cũng không sợ, vì họ đã quá quen với 2 tên ngốc nghếch, dễ thương này.

Thời gian trôi qua, lão nông cùng những người thời đó lần lượt ra đi, 2 tên yêu quái buồn lắm. Thế là chúng rủ nhau lên Bình Đỉnh Sơn, mở ra 1 hang động để trú ngụ trên đó, tự phong cho mình là Quỷ Tinh Tế Đại Vương và Trùng Lanh Lợi Đại Vương.

Tuy vậy, chúng cũng thường hay xuống núi, dùng 1 chút tiểu yêu pháp linh tinh, mà chúng tự nghĩ ra được, để giúp người trong thôn (thuật làm đất tơi xốp, thuật làm nước dưới kênh tự tưới lên ruộng…) hoặc đánh đuổi 1 số tiểu yêu, dã quái ngoại lai hay thổ phỉ, coi như báo đáp ân tình năm xưa.

Hai tên này tự cho là thông minh, làm gì cũng lén lút, nhưng bởi vì hơi ngốc nghếch, giấu đầu lòi đuôi, nên bị người trong thôn phát hiện hết cả. Thôn dân xúm nhau, hỏi lại người lớn tuổi trong thôn, thì mới biết sự tích của 2 tên này.

Thế là mọi người bảo nhau, mỗi năm tới mùa thu hoạch, đều phân ra 1 ít hoa màu, lương thực, góp lại, mang lên núi cho bọn hắn. Đừng hỏi vì sao thôn dân biết được nơi chúng trú ngụ, Trùng Lanh Lợi lén lút đi làm chuyện tốt vào ban đêm, mông đít phát sáng hết cả thôn kia kìa.

Thấy được hoa màu, lương thực để trước cửa động, Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi có ngốc đến thế nào đi chăng nữa, cũng biết mình đã bị phát hiện. Mặc dầu vậy, bọn chúng cũng không dừng việc làm “lén lút” của bản thân lại, mà lại càng tích cực hơn.

Cứ như vậy, mấy trăm năm trôi qua, từ thế hệ này sang thế hệ khác, 2 bên vẫn cứ giữ truyền thống về mối quan hệ “lén lút” “âm thầm” như thế. Hai yêu giúp thôn dân, thôn dân mang hoa màu, lương thực báo đáp chúng.

Cho tới 1 hôm, có 2 tên tự xưng là Võ Giác Đại Vương và Linh Giác Đại Vương, dẫn theo vô số yêu binh, yêu tướng, không biết là từ đâu đến, chiếm động phủ của bọn hắn, bắt bọn hắn làm nô dịch cho chúng. Hai yêu thực lực chả ra sao, nên đành cam chịu.

Hôm nay, không biết Võ Giác Đại Vương và Linh Giác Đại Vương nổi hứng gì, đòi bọn chúng đi vơ vét lương thực về, làm đại yến tiệc. Hơn nữa, còn đòi bọn hắn bắt thôn nữ “đồng trinh” về, phục thị cho chúng nữa.

Quỷ Tinh Tế và Trùng Lanh Lợi sợ hãi uy phong của 2 kẻ đó, nên đành cắn răng, xuống núi, đi vào thôn, đánh vỡ mối quan hệ âm thầm hằng trăm năm qua. Nhưng bởi vì không dám nói sự thật, sợ thôn dân sợ hãi hoặc cũng có thể, chúng muốn giữ lại chút thể diện cho mình, nên chúng nói láo.

Chúng nói: bởi vì thôn kế bên gặp t·hiên t·ai, mất mùa, nên kêu gọi thôn dân đóng góp. Người trong thôn cũng không nghi ngờ, thậm chí, còn nhiệt tình đóng góp gần bảy, tám phần số lương thực tích trữ của mình cho bọn hắn.

Ấy vậy mà hai tên Đại Vương kia lại không chịu, bắt bọn hắn phải vơ vét hết của cải của thôn dân, bắt hết nữ tử về cho bọn chúng, để chúng tự lựa chọn mới được.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.