Chương 66: Dương gia chuyện xưa, Thiên Đình nghị sự
Quay lại với chuyện chính, Thập Kim Ô đ·ánh c·hết Dương Thiên Hựu (chồng) và Dương Giao (con cả) của Dao Cơ ngay tại chỗ. “Cũng may” Dương Tiễn “được” Ngọc Đỉnh Chân Nhân thu vào môn hạ, còn Dương Thiền thì được Lê Sơn Lão Mẫu thu dưỡng.
Lúc đó, Đại Thiên Tôn vô cùng phẫn nộ, định ra tay, thì bị Câu Trần cùng Tây phương Nhị Thánh không biết từ đâu chui ra chặn đường.
Mặc dù sau đó Tam Thanh hiện thân xua đuổi Nhị Thánh. Nhưng náo động quá lớn, thời điểm đó, cả Tam giới đều đã biết chuyện, tức là chuyện của Dao Cơ đã không thể cứu vãn. Chỉ cần Đại Thiên Tôn có bất kỳ chỉ thị nào có hơi thiên vị, đều sẽ bị Tam Giới chúng sinh chứng kiến hết.
Nhịn đau cắt thịt, Đại Thiên Tôn chỉ đành trấn áp Dao Cơ tiên tử dưới Đào Sơn vô lượng lượng kiếp, không nhìn thấy ánh mặt trời, xem như trừng phạt.
Ít lâu sau, khi Phong Thần đại kiếp qua đi, Dương Tiễn thành đạo, hắn đã tiến hành phá núi cứu mẹ, mặc cho cậu (Ngọc Hoàng) trong bóng tối âm thầm cho người can ngăn.
Bởi vậy, đã có lúc Dương Tiễn khi ấy rất hận Ngọc Đế vì cho rằng ngài ấy bất cận nhân tình, ngăn cản hắn cứu mẹ.
Những tưởng sẽ phá được núi, cứu được mẹ, mẹ con đoàn tụ. Thì vào cái thời khắc đó, chờ đợi Dương Tiễn là Cửu Tiêu Thần Lôi của Câu Trần Đại Đế, chực đánh vào Dao Cơ tiên tử.
Câu Trần đã chực chờ cơ hội này rất lâu rồi, chỉ cần Dao Cơ c·hết, trong lòng Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn sẽ có thêm 1 chướng ngại. Một nỗi đau làm Đại Thiên Tôn sẽ khó có thể trảm thi, thành tựu chân chính Chuẩn Thánh.
Đơn cử có thể thấy, Trấn Nguyên Đại Tiên vốn là 1 đại thần thông giả cùng thời với Tam Thanh, Nhị Thánh. Nhưng từ khi tri âm tri kỉ Hồng Vân Lão Tổ vẫn lạc, ngài ấy đã sa sút cho tới tận gần đây, mới có dấu hiệu khởi sắc trở lại.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn cùng Dao Trì Vương Mẫu lại bị chặn đường, nhưng lần này Thiên Tôn đã có ám thủ.
Ngài liên hệ với “hắn” bởi vì ngài biết “hắn” cũng không phải dạng xoàng, cơ mà ngài không ngờ là “hắn” lại có mặt mũi lớn như thế.
Chỉ thấy, khi Cửu Tiêu Thần Lôi sắp đánh trúng Dao Cơ tiên tử thì 1 tờ sắc lệnh đã ngăn trước người nàng.
Lôi đánh vào phù, lôi tán mà phù không tổn hại. Đơn giản vì nó là sắc lệnh của Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Đức Quang Đại Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ – Bình Tâm nương nương.
Trên sắc lệnh ghi đại khái là: Dao Cơ tiên tử vi phạm thiên quy, vốn đã bị Đại Thiên Tôn trấn áp dưới Đào Sơn. Nay Dương Tiễn phá núi cứu mẹ, hiếu tâm thấu đ·ộng đ·ất trời, tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện đó, Dao Cơ suy cho cùng vẫn còn mang tội. Vì lẽ đó, nay ta đề xuất Đại Thiên Tôn giam Dao Cơ dưới 18 tầng địa ngục, hỗ trợ Địa Tạng Vương Bồ Tát độ hoá vong hồn, để chuộc tội nghiệt.
Đại Thiên Tôn thấy cảnh này cũng sửng sốt 1 phen, sau đó cười lớn, ném 1 cái Đại Ấn ra.
Đại Ấn phá không bay tới, phê chuẩn vào sắc lệnh, trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa của Đông Cực Thanh Huyền Cửu Dương Cứu Khổ Đại Đế – Thái Ất Chân Nhân vừa mới được sắc phong, đang ngán chân Đại Thiên Tôn và Vương Mẫu.
Mặc dù quyền hành cùng lý do các thứ có hơi khiên cưỡng, nhưng là “vị kia” ra sắc lệnh, nên Câu Trần tức lắm mà cũng không làm được gì.
Sao? Cay à? Cay thì đi đệ đơn lên kiện đi! Nhưng mà nhớ, sau này cũng tránh Địa Phủ xa xa ra đấy! Chứ chẳng may, có lỡ bị Bình Tâm nương nương 1 tát đập c·hết, Thánh Nhân cũng không dám xuống Địa phủ đòi người đâu.
Đó mới là lý do chủ yếu mà Câu Trần không dám manh động tiếp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát hiện thân, dẫn độ Dao Cơ tiên tử về Địa Ngục.
Sau sự kiện đó, Đại Thiên Tôn có hỏi “hắn” thì được biết, “hắn” đã thuyết phục Bình Tâm nương nương với lý do: năm đó Hình Thiên sai quấy trước, mới ra cơ sự này, vì vậy xin nhờ nương nương hoan hỉ mà giúp Dao Cơ.
Ngoài ra, “hắn” còn mang theo cái đầu của Hình Thiên đã bị Đại Thiên Tôn trấn áp để làm trao đổi nữa kia mà.
“Haizzz! Đúng là Kim Thiền Tử, hảo hữu chí giao của ta! Chuyện như thế mà hắn cũng nghĩ ra được!”
Đại Thiên Tôn vuốt râu cảm thán nói.
Nhưng cũng từ lần đó, ngài lại càng buồn rầu, tu vi tích luỹ lâu ngày cũng không dám đột phá. Ngài sợ nếu có dị động, người thân của ngài, nhất là 7 vị công chúa bảo bối, rất có thể lại trúng độc thủ của mấy vị kia.
Cái gì? Ngươi nói lén lút đột phá à? Làm ơn, dù sao trên danh nghĩa thì ngài ấy cũng là Chí Tôn Tam Giới. Về lý thuyết, vị cách không kém Thánh Nhân. Đột phá 1 cảnh giới nhỏ, thiên hoạ loạn truỵ, địa dũng kim liên, cam lộ đầy đất, khắp chốn mừng vui là nhỏ rồi đó, sau mà giấu được?
Ngài đã cố nhẫn nhục đến thế, chỉ vì giữ yên trật tự, hoà bình cho Tam giới. Chỉ có người đã trải vô số kinh lịch như ngài mới biết, thực tại Tam giới sau mỗi lượng kiếp, đã dần xuống dốc, thủng trăm ngàn lỗ rồi. Nếu giày vò thêm nữa, ngài không dám chắc Tam giới sẽ không sụp đổ.
Ấy vậy mà bọn họ cứ 5 lần 7 lượt nhằm vào những người bên cạnh ngài. Hảo hữu của ngài, Kim Thiền Tử bị ép luân hồi 10 kiếp (Đại Thiên Tôn cho rằng Kim Thiền Tử vì âm thầm giúp ngài nhiều lần nên bị hại) 2 ái tướng Thiên Bồng và Quyển Liêm đều bị hãm hại mà chịu kiếp đọa đày.
Bây giờ, quá đáng hơn, là bọn hắn đã khốn nạn tới độ, con gái ngài, bọn hắn cũng không buông tha! Nếu lần này không phải có Kim Thiền Tử, không biết nữ nhi của ngài sẽ bị dằn vặt thành cái dạng gì nữa.
Đại Thiên Tôn không hề lo chuyện Quyển Liêm và Tứ công chúa. Chuyện Thiên Xương công chúa thầm mến Quyển Liêm ngài liếc qua là biết rồi. Chứ ngươi nghĩ, tại sao 7 vị công chúa mà ngài chỉ sai 1 mình nàng đi đem đồ bồi bổ cho Quyển Liêm?
Chẳng qua là cách mà bọn họ mang nữ nhi của ngài ra lợi dụng như 1 công cụ, làm ngài rất phẫn nộ. Thử hỏi, người cha nào chịu nổi cảnh con gái mình bị kẻ khác xem như đồ chơi, tuỳ ý bày bố, chà đạp?
Càng nghĩ càng thấy tức, Đại Thiên Tôn 1 chưởng vỗ nát bàn cẩm thạch, gương mặt cương nghị lộ ra 1 vẻ quyết tâm.
“Lão gia! Lần này đến cả ngài cũng ức h·iếp đồng nhi sao? Năm đó, nếu không phải vì duy trì sức ảnh hưởng của ngài, sợ làm hỏng m·ưu đ·ồ của ngài, thì tại sao ta lại phải ngồi lên cái ngôi vị Cửu Cửu Chí Tôn bù nhìn nhảm nhí này chứ?! Vậy mà… vậy mà giờ đây nữ nhi của ta ngài cũng không tha!”
“Được! Được! Được lắm! Quả nhân nhẫn nhịn, nhưng các ngươi lại cho rằng ta hèn nhát, ai muốn ngồi lên đầu ta cũng được chứ gì!”
“Lần này, cho dù có lật tung cả Tam Giới, quả nhân cũng quyết tâm kéo các ngươi chôn cùng! Tội nghiệt với chúng sinh, cứ để 1 mình ta gánh chịu!”
Thái Bạch Kim Tinh đang canh giữ trước của thư phòng của Ngọc Đế, cảm nhận được 1 luồng sát khí vô cùng kinh khủng trong phòng liền vô cùng hoảng sợ, tông cửa chạy vào hỏi:
“Bệ hạ! Là có chuyện gì xảy ra?”
Đại Thiên Tôn thấy vậy, lại thở dài, tóm lược lại 1 chút nội dung câu chuyện cho Thái Bạch Kim Tinh nghe.
Lão đầu này nghe xong râu tóc dựng ngược, sát khí trùng thiên, đòi rút kiếm đi chém Câu Trần ngay tức khắc.
Nên biết lão đầu này là sao Thái Bạch thời thượng cổ hoá hình (giống Đế Tuấn, Thái Nhất vậy) còn sống tới hiện tại. Trải qua không biết bao nhiêu lượng kiếp vẫn còn sống nhăn răng tới giờ, cũng không phải hạng tầm thường.
Hắn cùng Ngọc Đế vừa là vua tôi, vừa là bạn bè, vừa là thầy trò, còn nhớ lúc Hạo Thiên mới chấp chưởng Thiên Đình, nếu không có “người thầy” này tận tình chỉ bảo, có lẽ ngài đã không có ngày hôm nay.
Chính vì thế, Thái Bạch cũng coi Thất Tiên Nữ như con cháu của mình, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vậy mà, vậy mà…
“Aizzz! Tức c·hết lão phu! Bệ Hạ buông ta ra, ta phải đi c·hặt đ·ầu tên Câu Trần đó làm ghế ngồi mới hả dạ!”
“Ái khanh bình tĩnh, bình tĩnh! Thời cơ chưa tới! Hãy ngồi xuống đây thương nghị trước! Đợi Kim Thiền Tử lão đệ có động tĩnh, chúng ta hành động cũng chưa muộn mà!”
Đại Thiên Tôn phí hết sức chín voi mười rồng mới giằng lão Thái Bạch lại được.
Còn Thái Bạch Kim Tinh, nghe Đại Thiên Tôn khuyên, mới chịu tạm ngồi yên 1 chỗ xuống cái bàn cẩm thạch Đại Thiên Tôn vừa mới thay.
Sau đó, Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn lại truyền ra mấy đạo truyền tin phù, mời 1 số người nữa tới.
Người tới trước nhất là Dao Trì Vương Mẫu và rồi…
“Ầm”
Bàn cẩm thạch lại phải thay mới.
“CÁI GÌ!? Năm đó ức h·iếp muội muội, chèn ép lão nương còn chưa đủ? Bây giờ còn dám hạ thủ với con gái ta!?”
“Ái phi bớt giận! Chuyện đâu còn có đó nàng ơi!”
Sau đó, Thái Thượng Lão Quân, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cùng Linh Bảo Thiên Tôn sóng vai nhau tới…
“Ầm!”
Cái bàn cẩm thạch lại phải thay mới.
“Quá quắt! Thật là quá quắt! Hắn chê Huyền Hoàng Ba Tiêu Phiến của ta quạt không c·hết hắn sao?”
Thái Thượng Thiên Tôn – Thái Thượng Lão Quân, lấy Bản Mệnh Linh Bảo của mình ra nói.
“Đại huynh! Huyền Hoàng Ba Tiêu Phiến của huynh còn nhân từ quá, để Thiên Địa Khởi Nguyên Châu của ta đánh nát cái đầu của hắn!”
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn “hiền hoà” vuốt ve Bản Mệnh Linh Bảo của mình nói.
“Hai vị đại huynh nhọc lòng rồi! Thanh Trọc Như Ý Ngọc của ta chuyên chỉnh hình răng miệng, cũng muốn giúp 1 phen!”
Linh Bảo Thiên Tôn xắn tay áo lên, huơ huơ Bản Mệnh Linh Bảo của mình gầm thét.
Ngọc Đế, Vương Mẫu, cùng Thái Bạch cũng vất vả lắm, mới khuyên được 3 vị này bình ổn trở lại.
Ba vị này vốn là 3 cái thiện thi của Tam Thanh, từ khi b·ị c·hém ra, đã lần lượt ngự tại tầng trời thứ 33 (Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên) 34 (Thượng Thanh Cảnh Vũ Dư Thiên) và 35 (Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên) của Thiên giới.
Chỉ có Lão Quân sau này thường xuất hiện với vai trò “luyện đan sư”. Ngoài ra, tam lão rất ít khi quan tâm chuyện bên ngoài, kể cả chuyện của bản thể họ, với lý do trấn thủ Thiên Giới.
Nhưng Hạo Thiên biết, rất có thể mục đích ban đầu của 3 vị này là được Tam Thanh cắt cử “giá·m s·át” Thiên Đế Đế Tuấn và bây giờ là ngài ấy.
Nhưng không biết bị Kim Thiền Tử thuyết phục kiểu gì, mà 3 đại lão này gần đây thay đổi tính nết, hoạt động khá sôi nổi. Lúc Kim Thiền Tử nhập kiếp, 3 người còn chủ động tìm đến Đại Thiên Tôn bày tỏ muốn kết minh.
Tất nhiên, 7 cô con gái của Đại Thiên Tôn cũng rất được lòng 3 vị này. E rằng, lần này có 1 số người chọc phải ổ kiến lửa rồi.
*P/s: Theo ta tìm hiểu, trong tín ngưỡng thờ cúng, 3 vị Thiên Tôn thường cầm 3 bảo vật: với Lão Quân cầm quạt, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nâng bảo châu, Linh Bảo Thiên Tôn cầm ngọc như ý. Tiếp nữa là về quan niệm 36 tầng trời, do mỗi truyền thuyết, mỗi quan niệm khác nhau nên ta sẽ tự ý (bịa ra) để trống tầng 36 (Đại La Thiên) vốn là nơi chí tôn Thiên Đế ngự, nhưng quả vị này đã bị chia cắt nên để trống (còn thực tế trong nguyên gốc Tây Du Ký thì đây là nơi của chí cao thần Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ngự hay trong 1 vài truyền thuyết khác thì đây là nơi ở của Ngọc Đế Đại Thiên Tôn; thậm chí có tích cho rằng 2 vị này là 1)