“Muôn tâu Bệ Hạ! Mọi chuyện là như vậy! Đây là lá thư, cùng tín vật của Bách Hoa Tu công chúa!”
Quốc Vương Bảo Tượng quốc là 1 vị quốc vương có tướng mạo hiền hoà, râu tóc đã ngả màu muối tiêu, nhưng thần thái vẫn vô cùng quắc thước. Sau khi nghe Đường Tăng kể lể, Quốc Vương không nói gì ngay, chỉ là gật đầu 1 thoáng, sau đó cho người mang thư tín lên, mở ra xem.
Đọc xong bức thư, Quốc Vương đập bàn 1 cái rõ to, đứng phắt dậy quát:
“Thật là quá quắt! Mười ba năm rồi! Trẫm cứ ngỡ rằng ái nữ đi lạc m·ất t·ích, nào ngờ lại bị yêu quái bắt đi làm nhục như thế! Người đâu, chỉnh đốn binh mã! Quả nhân phải ngự giá thân chinh, san bằng yêu động, cứu công chúa trở về!”
Đường Tăng thấy thần thái của Quốc Vương như thế, biết là đã gặp phải “diễn viên gạo cội” nên cũng nhanh chóng nhập tuồng:
“Bệ hạ bớt giận! Đã là Chúa Yêu cát cứ 1 phương, thì hẳn kẻ này có thần thông cũng không phải dạng vừa! Binh mã bệ hạ dù hùng mạnh, nhưng bần tăng e rằng vẫn khó chống nổi phép thuật tà ma!”
Quốc Vương nghe vậy cũng trầm tư 1 thoáng, rồi thở dài nói:
“Đường trưởng lão nói phải! Là do trẫm quá nôn nóng! Chuyện này cũng may là có trưởng lão báo tin, nếu không e rằng tới c·hết, ta vẫn chưa biết được tung tích ái nữ!”
“Bệ hạ quá lời rồi! Là bần tăng phải cảm ơn công chúa mới đúng! Nếu không có công chúa hỗ trợ, bần tăng có thể đã nằm trong bụng Chúa Yêu rồi!”
“Haizz! Đúng là mọi chuyện đều có định số! Nhưng Yêu quái mạnh mẽ như vậy, làm sao trẫm cứu được ái nữ đây?”
“Bệ hạ đừng lo! Hai đồ đệ của ta bản lãnh rất phi thường! Hôm trước, cũng đã đại chiến mấy trăm hiệp với yêu quái, nếu không phải vì lo cho an nguy của ta, thì cũng đã phân ra được thắng thua rồi!”
Quốc Vương nghe nói như thế, cũng nhìn qua Bát Giới và Sa Tăng 1 thoáng. Sau đó, dùng giọng điệu hoài nghi nói:
“Hai vị lệnh đồ quả thật là tướng mạo phi phàm! Nhưng thần thông bản sự… có thật là…”
Bát Giới biết là đã tới phiên mình ra sân, bèn bước lên, vỗ ngực nói:
“Chẳng giấu gì bệ hạ! Lão Trư vốn là Thiên Bồng Nguyên Soái, thống lĩnh thuỷ quân Thiên Hà, ở Thiên Đình! Bởi vì mắc tội, mới bị biếm xuống phàm trần, phò tá sư phụ ta đi Tây Trúc thỉnh kinh, chuộc tội!”
Sa Tăng không chịu thua kém, cũng bước ra phân trần:
“Bẩm bệ hạ! Nguyên bản, tiểu tăng cũng là Quyển Liêm Tướng Quân trên trời! Vì phạm phải sai lầm, nên mới bị đọa xuống trần gian. Ta cũng giống như sư huynh ta, hiện phải đi theo ân sư thỉnh kinh chuộc tội!”
Quốc Vương nghe vậy thì cũng chấn kinh. Mặc dù, trong thư có đề cập đến 2 vị này lai lịch bất phàm, nhưng ngài không ngờ, 2 vị này lại đã từng là Thiên Tướng nhà trời!?
“Hai vị trưởng lão đúng là làm cho quả nhân kinh ngạc! Nhưng như vậy càng làm cho ta thêm tò mò. Chẳng hay, 2 vị có thể phô diễn 1 chút thần thông cho quả nhân chiêm ngưỡng được chăng?”
“Ha ha ha! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, cứ để lão Trư!”
Bát Giới xoa bụng cười ha hả nói.
“Vâng thưa bệ hạ!”
Sa Tăng thì cung kính cúi người đáp.
Nhận thấy đại điện hơi nhỏ, khó mà thi triển tài phép, hai huynh đệ mời Quốc Vương, cùng văn võ bá quan, ra ngoài xem thần thông.
Cả 2 phô diễn xong 1 lượt, được cái gật đầu của Quốc Vương, mới từ giã mọi người, cưỡi mây bay về phía Oản Tử Sơn, đi “hàng phục” Hoàng Bào Quái.
Tới nơi, hai huynh đệ “đại chiến” 500 hiệp với Hoàng Bào Quái, đánh cho trời long đất lở, thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, quỷ khóc thần sầu. Kết quả là Bát Giới thất thủ bỏ chạy, Sa Tăng bị Hoàng Bào Quái đánh bại, bắt nhốt tại Ba Nguyệt Động.
Sáng hôm sau, Hoàng Bào Quái biến thành 1 thanh niên tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, đi đến Bảo Tượng quốc. Nếu là người quen thì có thể nhận ra, đây mới chính là nhân dạng thực sự của Khuê Mộc Lang.
Tới vương đô, thanh niên tuấn tú trình rằng xin được gặp mặt Quốc Vương, để tấu lên chuyện của Bách Hoa Tu công chúa. Quốc Vương cho truyền hắn vào hỏi chuyện, thì hắn thưa:
“Tiểu tế (con rể) Lý Hùng, xin bái kiến phụ vương!”
“Ngươi từ đâu tới đây mà lại tự xưng là tiểu tế, lại còn kêu ta là phụ vương? Ngươi nói ngươi biết chuyện của công chúa, vậy chuyện là như thế nào?”
Quốc Vương Bảo Tượng quốc tấm tắc “lấy làm lạ” hỏi.
“Bẩm phụ vương! Tiểu tế vốn sống ở thôn Tam Dã, núi Trường Long Bản! Từ nhỏ đã thích tập luyện bắn cung! Mười ba năm trước, khi tiểu tế lên rừng, thì bắt gặp 1 con hổ tinh đang đuổi theo 1 thiếu nữ! Tiểu tế liền dùng cung b·ắn c·hết hổ tinh, cứu được thiếu nữ. Hỏi ra mới biết, thiếu nữ đó chính là Bách Hoa Tu công chúa!”
“Mặc dù đã cứu được công chúa, nhưng oán linh của con hổ tinh vẫn ngày đêm nhớ thương công chúa! Chỉ cần nàng rời khỏi sự bảo hộ của tiểu tế, là nó sẽ từ đâu xuất hiện, chực vồ tới! Những năm qua, tiểu tế luôn phải ở bên bảo vệ nàng! Công chúa vì cảm kích, đã cùng nhau đính ước chung thân với tiểu tế!
Dừng 1 chút, híp mắt nhìn Đường Tăng, thanh niên tuấn tú nói tiếp:
“Hôm qua, do tiểu tế sơ ý, nên oán linh của con hổ tinh đã biến hoá thành 1 hoà thượng thỉnh kinh, suýt bắt được công chúa! Cũng may, tiểu tế về kịp thời, đánh đuổi nó đi, nhưng nó đã kịp c·ướp lấy 1 cây trâm ngọc của công chúa chạy mất! Tiểu tế lần theo dấu vết tới đây, mới biết nó dẫn theo vài tên tiểu yêu khác, đến nơi này, để lừa gạt phụ vương đấy ạ!”
“Con ma hổ đó, chính là hắn! Yêu nghiệt, còn không mau hiện nguyên hình!”
Lý Hùng chỉ thẳng Đường Tăng quát lớn.
Chỉ thấy Đường Tăng lúc này đã hoá thành 1 con Ma Hổ oán khí ngút trời, đang gầm gừ không thôi, làm cho văn võ bá quan vô cùng hoảng sợ. Thị vệ, binh lính xông vào cứu giá, mà tay cầm binh khí cũng run rẩy không ngừng.
Quốc Vương mặc dù biết Đường Tăng, cùng Khuê Mộc Lang chỉ là đang diễn kịch, nhưng nhìn thấy Đường Tăng biến hoá khủng bố như vậy, làm ngài cũng chấn động không thôi.
Lý Hùng lúc này mới nhảy ra, chắn ở phía trước, nói:
“Các vị đừng sợ! Hãy xem ta hàng phục con Ma Hổ này!”
Nói rồi, không biết hắn lấy từ đâu ra 1 tấm lưới lớn, quăng về phía Ma Hổ. Ma Hổ gào thét thống khổ, bị lưới lớn trói lại, không nhúc nhích gì được.
“Phụ vương! Ma Hổ đã bị ta hàng phục! Đúng giờ ngọ ngày mai, phụ vương hãy tế bái đất trời, cho t·hiêu s·ống nó, thì ắt sẽ diệt trừ được hậu hoạn!”
“Tốt! Tốt! Đúng là hiền tế của ta! Ha Ha Ha! Người đâu, canh giữ Ma Hổ này cho cẩn thận vào! Đừng để phụ công lao của phò mã!”
Bạch Long Mã mặc dù đã bị phong cấm chân linh, lúc thường ngày, hắn sẽ bị áp đặt lên đặc tính của loài ngựa và chỉ có thể có các hành động, như 1 con ngựa bình thường.
Trong trường hợp gặp nguy hiểm, cấm chế sẽ được thả lỏng 1 chút, để Bạch Long Mã lấy lại được 1 chút nhận thức, khi đó, hắn sẽ có năng lực đào thoát. Liệu có phải rằng, đó cũng là lý do vì sao trong nguyên tác, Bạch Long Mã dù bị bỏ cù bơ cù bất (1 mình) nhưng vẫn không có mệnh hệ gì chăng?
Còn có 1 trường hợp khác, cấm chế sẽ có thay đổi, đó chính là trường hợp Đường Tăng gặp nguy hiểm tính mệnh, cấm chế cũng sẽ được nới lỏng. Như hiện tại, Bạch Long Mã trong chuồng đang lồng lộn lên không ngừng, hòng thoát được ra để cứu thầy.
Từ Hàng Bồ Tát ngự trên Lục Phẩm Bạch Liên nhìn xuống, thấy cảnh này liền gật gù, tay bắt ấn, cong ngón búng nhẹ, 1 đạo pháp lực đánh trúng vào Bạch Long Mã.
Chuyện kỳ diệu xảy ra, Long Mã từ 1 con ngựa trắng, biến thành… 1 cô gái đẹp. Thấy chuyện đã hoàn thành, Từ Hàng liền mỉm cười gật đầu, lái Bạch Liên rời đi.
Nhưng Từ Hàng không biết là Khiển Cô Nhi mà Tiểu Bạch Long đeo, đã hoàn toàn nắm giữ và lưu trữ lại cách thức vận hành thuật thức của nàng. Tạo tiền đề để sau này mô phỏng lại, không khác 1 chút nào.
Chân linh được giải phóng, Ngao Liệt vươn vai, kêu lên sảng khoái, nhưng phát hiện giọng mình hơi “thánh thót” hắn hoảng sợ sờ soạng khắp người, để rồi hắn nhận ra mình đã “trên thừa” “dưới thiếu”.
“Cái đậu…”
Ngao Liệt định “cảm thán” 1 tiếng, thì từ sau lưng, có 1 bàn tay đã chặn miệng hắn lại.
“Sư đệ đừng manh động, ‘kẻ thù’ có thể quay lại bất kì lúc nào đấy!”
“Nhị sư huynh? Chẳng phải là huynh đã…”
“Ừm! Là ta đây, sư phụ nói, đây là thời cơ tốt nhất, để đệ có thể thoát khỏi ràng buộc của lão yêu bà Từ Hàng, nên đã bày ra kế sách hôm nay!”
“Ta hiểu rồi! Nhưng khi nói chuyện, huynh có thể để binh khí xuống không? Nó cấn lưng ta quá!”
Bạch Long “cô nương” cảm giác có thứ gì đó dài và cứng cấn cấn lưng mình liền nói.
Bát Giới nghe vậy, liền sững sờ, nhìn lại tình huống bây giờ có hơi kỳ cục thật, liền để Cực Bảo Thấm Kim Ba xuống nói.
Sau đó, Bạch Long quay lưng lại, đối thoại với Bát Giới, ngoài mặt thì 2 huynh đệ bàn chuyện cứu sư phụ. Nhưng trong bóng tối, Bát Giới đang âm thầm, truyền âm cho Ngao Liệt, sơ lược về tình hình vừa qua, cũng như kế hoạch hiện tại và giai đoạn tiếp theo mọi người sẽ làm gì. Trong đó, quan trọng nhất, là làm sao để Từ Hàng không nghi ngờ, Ngao Liệt đã thoát khỏi chế ước của nàng.