Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 10: Bại lộ? Ám Ảnh Đao Kinh



Chương 10: Bại lộ? Ám Ảnh Đao Kinh

Nhâm lão cẩn thận đem ba cây tẩy tủy thảo cất vào hộp ngọc, quay sang Mặc Tân:

"Việc này cứ yên tâm giao cho lão phu, thiên phú của ngươi và Lương nhi xem như có chỗ dựa."

Mặc Tân cùng Nhâm lão ngồi uống trà, trò chuyện.

Cụ ông than thở, hắn có một đứa cháu gái hiện đang kinh doanh lập nghiệp ở Hoa Niên Thành.

Từ nhỏ, nàng ta đã mất cha mẹ, chỉ còn lại mỗi Nhâm lão.

Cho nên có thể xem như cô cháu gái đó chính là máu mủ duy nhất của hắn.

Năm xưa do một số chuyện, nên quan hệ hai người có chút bất hòa.

Cô cháu gái bỏ nhà ra đi làm Nhâm lão rất lo lắng.

Sau nhiều năm, hắn mới biết được cháu mình đang sinh sống ở Hoa Niên thành. Vừa mừng rỡ lại vừa buồn bã.

Bởi vì thân thể gặp vấn đề không tiện, hắn không thể đến trực tiếp gặp mặt.

Việc làm ăn của cháu gái cũng rất bận rộn. Vì thế hai người chỉ trao đổi qua thư từ.

Đang lúc hai người trò chuyện hăng say, một mùi khét pha mùi thúi từ bếp bên cạnh bay sang.

Một tên dược đồng vội vã chạy đến, trên mặt lo lắng sợ hãi đều có:

"Nhâm lão, chúng ta lỡ làm hư nồi thuốc! Xin ngài vào xem còn có khắc phục được không?"

Nhâm lão trừng mắt tên dược đồng, lại quay sang Mặc Tân,

"Được rồi, Tân nhi ngươi không cần phải ở đây nữa.

Trở về phòng đi. Khi nào thuốc nấu tốt ta sẽ báo ngươi."

Nhâm lão đuổi hắn đi. Nhanh chân cùng dược đồng đi vào bếp.

Mặc Tân ra khỏi dược phòng. Mắt vẫn liếc về chỗ nấu thuốc, có chút xem kỹ.

Lúc nãy, hắn cùng Nhâm gia gia trò chuyện, phát hiện một ít chuyện thú vị.

Mặc Tân cảm khái nhìn vào một đám dược đồng loay hoay bên trong,

"Thật gan to, ngay cả Mặc gia dược thảo các ngươi cũng dám trộm."

Làm việc rất kín đáo cẩn thận, hiển nhiên không phải lần đầu.

Mấy kẻ này chắc là nổi lòng tham, trộm dược thảo của dược phòng đi ra ngoài bán kiếm lời túi tiền riêng.

Ngay cả Nhâm gia gia cũng không phát hiện.

"Tối mai à, hi vọng có thể bắt tại trận." Mặc Tân thầm nghĩ.

Dám trộm đồ của bọn ta, không đơn giản thế đâu.

Mặc Tân không muốn g·iết mấy tên dược đồng, chỉ cần đánh tàn phế là được.



Hắn cảm giác tốt nhất không nên g·iết người, ít nhất là không được g·iết nhiều người.

Không phải bản tính Mặc Tân tốt hay gì, mà là linh cảm hắn bảo thế. Linh cảm của một vị Chuẩn Đế không phải đùa.

Chuyện này có thể liên quan đến một phần ký ức bị mất đi của hắn.

...

Trở về phòng,

Mặc Tân ngồi xếp bằng trên giường. Hắn phân vân không biết mình nên chọn quyển công pháp nào đây.

Chọn được một quyển công pháp phù hợp, cùng mình đồng hành trên quãng đường trở thành cường giả là rất quan trọng.

Quyết định tương lai ngươi sẽ đi được bao xa, bao lâu.

Đời trước hắn tu chính là {Cửu Dương Thần Công}. Là một bộ chí cương chí dương công pháp.

Đẳng cấp vô cùng cao đạt đến Chính tông cấp. Có thể một đường tu luyện thẳng đến Võ Đế.

Công pháp đẳng cấp chia làm: Hạ-Trung-Thượng-Đỉnh-Tinh diệu-Siêu việt-Bàng môn-Chính tông-Ngạo thế.

Độ cao thâm của một môn công pháp, có thể quyết định ngươi có lực chiến mạnh hay không, thủ đoạn có cao siêu hay không, tu luyện nhanh hay chậm. Chứ không đại diện cho cảnh giới.

Về mặt lý thuyết, cho dù là Hạ cấp công pháp, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, thiên phú kỳ cao vẫn có thể trở thành Võ Đế.

Bản thân Mặc Tân không muốn đi lại con đường của kiếp trước.

Hắn năm xưa đạt được Chuẩn Đế, có thể nói một phần rất lớn là dựa vào {Cửu Dương Thần Công}.

Nhưng cái môn công pháp này không phù hợp với tính cách của hắn.

Quá đại khai đại hợp, quá thẳng thắn, quá liều mạng. Đều là do chấp niệm của bộ thân thể kia chọn lựa.

Một đời này hắn muốn đi ra một con đường mới, phù hợp với mình, đúng với đạo tâm của bản thân.

Đời trước Mặc Tân tốn hao tinh lực cùng tâm trí đi cầu đạo khắp nơi.

Thu nạp bách gia kiến thức, lại lợi dụng ý chí, đạo tâm của mình từ đó khai sáng ra môn công pháp phù hợp với hắn nhất.

Tên là {Ám Ảnh Đao Kinh}. Là một môn đạt đến Bàng môn cấp công pháp.

Dù thấp hơn {Cửu Dương Thần Công} một đẳng cấp nhưng Mặc Tân tự tin, bản thân mình có thể tiếp tục thôi diễn để nó tiến giai.

May mắn là hắn không mất ký ức về môn công pháp này.

Đang lúc Mặc Tân suy nghĩ linh tinh, tiếng kêu của Linh Nhi từ ngoài vọng vào:

"Thiếu gia đã đến giờ cơm trưa ạ. Ngài nhanh đến phòng ăn. Gia chủ bọn họ đã đến rồi."

Trong lúc tam thiếu gia hoạt động đầu óc thì giờ cơm tới lúc nào không hay.

"Ừm. Ta tới ngay đây." Mặc Tân đáp lại.

...



"Lan nhi, ngồi cho nghiêm chỉnh nào."

"Tiểu Lan, ngoan nào. Ngươi có tin hay không, ta để tam ca trị ngươi."

"Ây, chén ăn của ta."

"Cha nói láo, tam ca mới k-k..." Mặc Lan ngồi trong lòng Mặc Kiên lấp bấp nói.

"Tam ca, ta đã cùng miếng sườn kho này tư định chung thân.

Mời ngươi bỏ đũa ra."

"Tứ đệ đừng có ăn nói nhảm nhí thế, cục sườn cuối cùng này là của ta."

Hai huynh đệ Mặc gia đang tranh giành nhau miếng sườn kho.

Sườn kho mọng nước, màu sắc tuyệt đẹp, mùi hương kích thích sự thèm ăn.

Hai người đã giằng co nãy giờ.

Thấy ngũ muội mình gặp khó, Mặc Tân nhắc bài nàng:

"Không dám đánh ngươi."

"Đúng vậy tam ca mới không dám đánh ngươi." Mặc Lan nói lại y xì.

Mặc Kiên cười nói lại: "Tất nhiên là hắn không dám đánh cha hắn rồi.

Nhưng chắc chắn ta dám đánh ngươi."

"Ngươi thử đánh nàng xem." Sau lưng Mặc Kiên vang lên ba giọng nói đồng thanh, làm hắn rợn cả người.

Lão cha ngay lập tức đổ mồ hôi, vớt vát: "Các vị nương tử, ta chỉ nói dọa nàng thôi.

Lan nhi thế nhưng là cục cưng của ta mà.

Các ngươi xem nãy giờ nàng còn chưa ăn hết tô cháo."

Mặc Kiên vừa giải thích vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía hai thằng con trai.

Thấy hai thằng nhãi làm như không thấy, chỉ chuyên tâm tranh miếng sườn.

Mặc Kiên thiếu chút nữa muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với hai tên nghịch tử này.

Thấy hai đứa con trai không giúp được gì, đang tính quay ra tìm kiếm sự giúp sức từ con gái bảo bối.

Lại thấy Mặc Lan từ lâu đã rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến chỗ hai vị ca ca cổ vũ. Còn hô to:

"Tam ca gắng lên. Tứ ca cố lên."

Ngay lúc này, Mặc Kiên có cảm giác nuôi phí công, nhọc sức.

Thôi thì lại một mình ta lao vào hang hổ vậy. Mấy con hổ nữ kia, ăn ta một chưởng. Mua da da da.

Trong đình viện, ba huynh đệ đang ngồi ăn trái cây hóng mát sau bữa ăn.



Còn có mặt mũi hơi sưng lên lão cha và phong vận vẫn còn các vị di nương nữa.

Mặc Lan vui vẻ ăn dưa hấu, hai chân đung đưa liên hồi. Thể hiện ra hiện tại nàng phấn khởi như thế nào.

Mặc Tân gặm dưa hấu, hướng về lão cha nói: "À mà cha này, ta có chuyện cần nói."

"Hồi sáng ta có đến dược phòng, thăm Nhâm gia gia một chuyến.

Ta tình cờ phát hiện được một chuyện rất thú vị."

Tam thiếu gia ăn xong, vứt vỏ sang một bên, nói tiếp.

"Có ba tên dược đồng ă·n t·rộm dược thảo tại đó.

Có lẽ bọn hắn đã làm qua rất nhiều lần, vô cùng có tổ chức cho nên Nhâm gia gia không phát hiện ra."

Khuôn mặt của mọi người ở đây chợt trở nên nghiêm trọng.

Trừ Mặc Lan. Nàng có chút nghi hoặc, sao mọi người chợt trở nên im lặng vậy.

Hành động ă·n t·rộm này nhưng là trắng trợn không đem Mặc gia bọn họ để vào mắt nha.

Mặc Lương nghe vậy càng là không nhịn được, đập bàn la:

"Mẹ kiếp. Lũ chó c·hết này không muốn sống à."

Mặt hắn lúc này rất dữ tợn, trong mắt có sát khí ẩn hiện.

Mặc Lương đứng dậy, như hung thần định lao đến dược phòng. Đập c·hết ba tên trộm kia.

Mặc Tân nhanh tay, ngăn lại, "Tứ đệ, bình tĩnh. Ngươi làm muội muội sợ."

Mặc Lương tỉnh táo lại, áy náy nhìn qua ngũ muội, "Tiểu Lan, huynh xin lỗi. Huynh không cố ý."

Cô bé nhỏ đang núp sau lưng Tứ di nương, ánh mắt lạ lẫm nhìn tứ ca ca của mình.

Tứ di nương hiền từ, vuốt đầu Mặc Lan,

"Nào, ca ca ngươi hắn cũng đã biết lỗi rồi. Ngươi tha thứ hắn nha."

Mặc Lan từ tốn đòi phí bồi thường: "Ta tha cho tứ ca, nhưng hắn phải mua cho ta mười cây kẹo hồ lô."

"Được, được. Ngươi muốn bao nhiêu cũng được."

Mặc Lương có chút thở phào. Hắn gửi ánh mắt cảm ơn về phía Tứ di nương.

Mặc Lương lại quay sang lão cha, bàn tay nắm chặt:

"Cha, việc này ý ngươi thế nào? Ta là sẽ không bỏ qua cho bọn nó."

Mặc Kiên vẻ mặt suy tư, nhìn liếc qua hai đứa con trai mình, sau đó nghiêm nghị gọi to,

"Người đâu?"

Một tên nha hoàn chạy tới chờ lệnh.

"Ngươi đi một chuyến đến dược phòng, mời Nhâm lão đến đây."

Nha hoàn nhận mệnh, ngay lập tức đi hướng dược phòng.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.