Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 13: Đột phá, điềm xấu?



Chương 13: Đột phá, điềm xấu?

Hai canh giờ sau, hiện đã là giờ cơm trưa.

Nhâm lão đi lại nhìn Mặc Tân bọn hắn.

Nước thuốc trong thùng đã nhạt đi, từ đỏ chuyển sang màu nước bình thường.

Thấy hai thằng cháu mở mắt ra nhìn mình, Nhâm lão trừng một cái: "Tỉnh rồi thì dậy đi, ngồi trong đó làm gì nữa!!"

Nửa đường, Mặc Tân bọn hắn đau đến b·ất t·ỉnh, nhưng ảnh hưởng không lớn. Hai đứa ngủ tới bây giờ.

Mặc Lương đứng dậy, vươn người: "Lúc nãy ta cảm giác mình suýt thì c·hết, quá đau đi!"

Nhâm lão nhìn, hỏi: "Thế nào, có cảm nhận cái gì khác không?"

Nghe được lời của Nhâm lão, Mặc Lương nhắm mắt lại cảm nhận.

Sau đó vui mừng lên tiếng: "Linh khí xung quanh!! Ta cảm nhận được bọn nó rõ ràng hơn rất nhiều.

Thậm chí không cần dẫn đạo, tự tụi nó muốn chui vào cơ thể ta."

Dứt lời, Mặc Lương vung quyền ầm ầm, nhấc lên kình phong: "Đồng thời tu vi cũng tăng lên, đả thông từ 63 đến 69 cái huyệt đạo.

Theo dự tính, ba tháng nữa ta có thể đột phá tầng bảy bình cảnh trở thành Thạch cấp tầng tám."

"Tốt tốt." Nhâm lão vuốt râu cười. "Ngươi thì sao Tân nhi?"

"Ta cũng giống như hắn. Các sợi linh khí đang điên cuồng chui vào cơ thể ta.

Thân thể trở nên cứng cáp, đặc biệt là tinh thần rất tốt." Mặc Tân miêu tả tình trạng cơ thể mình ra.

Nhâm lão lấy một quyển sách ra, tra tìm đặc điểm mà mấy đứa nhỏ miêu tả:

"Thiên phú của các ngươi hẳn là đạt đến mức độ ưu tú. Không tệ, không tệ.

Nhưng các ngươi nên nhớ, thiên phú không đại diện cho thành tựu.

Chỉ có cố gắng không ngừng, mới khiến thiên phú trở thành thực lực."

"Vâng, gia gia." Mặc Tân hai đứa đồng âm.

Thiên phú thấp chưa chắc thành tựu sẽ thấp. Hắn, Mặc Tân năm xưa dùng trung nhân chi tư một đường quật khởi đến Chuẩn Đế đây.

Với lại cảnh giới càng cao, sẽ có càng nhiều cơ hội để cải thiện tư chất.

Thiên phú ở tiền kỳ là thứ không thể thiếu nhưng điều khiến chúng ta đi đến cuối cùng là ý chí, niềm tin cùng sự cố gắng, chăm chỉ không ngừng.

Dù cho không thể trở thành cường giả, không thể trở thành kẻ mạnh nhất. Nhưng ít nhất là không hối hận.

"Được rồi, hai đứa đi về đi. Chỉnh đốn, thích ứng lại với cơ thể mình.

Nhớ là tối nay chúng ta còn có việc." Nhâm lão dặn dò.

Mặc Tân hai người gật đầu. Tạm biệt gia gia liền rời đi.





Trở về phòng, Mặc Tân ngồi xếp bằng trên giường.

Ngũ tâm hướng thiên, hít thở như có vận vị sỡ hữu nhịp điệu bí ẩn.

Linh khí xung quanh thi nhau chen vào cơ thể hắn, thông qua các lỗ chân lông.

Mặc Tân trong lòng mặc niệm nội dung của công pháp {Ám Ảnh Đao Kinh} dẫn đạo linh khí đi xung kích cái huyệt đạo thứ nhất.

Hắn muốn đánh nhập võ đạo, trở thành một tên võ giả.

Công pháp càng cao thâm, xung kích huyệt đạo càng dễ, dự trữ linh khí càng nhiều, lấp đầy huyệt đạo càng nhanh.

Đồng thời cũng giúp cải tạo huyệt đạo, kinh mạch sao cho phù hợp nhất với công pháp. Từ đó phát huy hết thảy sức mạnh vốn có của công pháp, chiến kỹ.

Vậy cho nên mới nói chọn lựa công pháp là rất quan trọng. Đại sự cả đời, một bước sai ngàn bước sai.

Mặc Tân đang cố gắng xung kích huyệt đạo trên cánh tay, bắt đầu với một trong ba đường kinh âm, thủ thái âm phế.

Oanh, oanh.

Các sợi linh khí liên tục đâm mạnh vào vách ngăn của huyệt đạo. Sau bốn lần oanh kích, cuối cùng cái huyệt đạo đầu tiên đã được đả thông.

Một luồng khí tức trong cơ thể thức tỉnh, đó là huyết khí. Năng lượng bản nguyên trong cơ thể của tất cả giống loài.

Linh khí làm sống lại hoạt tính trong huyết khí, huyết khí sôi trào đi khắp ngõ ngách tiến hành cường hóa thân thể.

Tam thiếu gia cảm giác nhục thân của mình tràn đầy lực lượng. Cùng với lúc trước đơn giản là quá khác biệt.

Mặc Tân chính thức trở thành một tên Thạch cấp võ giả. Dù chỉ mới tầng một.

Linh khí xung quanh trong môi trường, y như tìm được lỗ thủng, lũ lượt tràn vào thân thể Mặc Tân.

Rất nhanh huyệt đạo đầu tiên chứa đầy linh khí. Sẵn sàng để tiếp tục xung kích cái thứ hai.

Không dừng lại ở đó, Mặc Tân liên tục xung kích bốn cái huyệt đạo nữa mới ngừng lại.

Không tiếp tục tu luyện, không phải vì mệt hay gặp bình cảnh.

Mà do sau nhiều lần xung kích năm cái huyệt đạo, kinh mạch có chút không chịu nổi, cần thời gian để nghỉ ngơi lại sức.

Nếu cứng đầu tiếp tục tu luyện, có nguy cơ xuất hiện hiện tượng kinh mạch bị hao tổn, gây đau đớn cho võ giả. Hại nhiều hơn lợi.

Vì thế mỗi ngày, thời gian tu luyện nên phân phối sao cho hợp lý. Không nên cậy mạnh. Tránh ảnh hưởng thành tựu tương lai.

Mặc Tân mở mắt, đứng dậy. Ở trong phòng diễn luyện {Huyền Nguyên Chân Kinh}.

"Không tồi, ta hiện tại xem như là có một ít tiền vốn."

Hiện nay chỉ việc dùng đấu pháp trong {Huyền Nguyên Chân Kinh} hắn tự tin mình có thể đánh g·iết bất kỳ một tên Thạch cấp tầng một nào.



Dễ dàng đánh thắng tầng hai, chia năm mươi năm mươi với tầng ba.

Không thể trách hắn được, số huyệt đạo của tầng ba cao hơn tầng một tới tận năm đến sáu lần.

Càng là tới cảnh giới cao, càng khó vượt cấp mà chiến. Nhưng chỉ cần làm được, đó là chân chính thiên chi kiêu tử.

Bây giờ Mặc Tân dùng tầng một cảnh giới đánh ngang thực lực của tầng ba, là quá kinh khủng.

Tất cả đều dựa vào trí nhớ, kinh nghiệm thực chiến lâu đời của hắn.

Bản thân hắn hiện giờ thiếu rất nhiều át chủ bài, sẽ không vượt cấp chiến đấu được. Sẽ c·hết rất thảm.

Có bốn thứ quyết định ngươi có thực lực nghịch phạt đẳng cấp cao hay không.

Thứ nhất, ngươi thân có dị bảo. Có năng lực mạt sát kẻ khác.

Thứ hai, hoàn cảnh tạo nên. Ví dụ như b·ị t·hương nặng, chủ quan, bị hạn chế…

Thứ ba, ngươi lĩnh ngộ được áo nghĩa. Áo nghĩa có thể gia tăng lực chiến.

Thứ bốn, công pháp chiến kỹ đẳng cấp rất cao. Mặc Tân nằm ở đây.

{Ám Ảnh Đao Kinh} là một môn Bàng môn cấp công pháp, không những có nội dung tu luyện tiến giai, mà còn bao hàm nguyên bộ chiến kỹ và bí pháp phối hợp cùng công pháp.

Chiến kỹ là một loại chiến đấu kỹ xảo, vận dụng nội khí một cách cao thâm. Giúp võ giả phát huy ra thực lực chiến đấu siêu việt gấp mấy lần thực lực chân thực. Vô cùng cường hãn.

Bí pháp là một loại thủ đoạn đặc thù, có nhiều năng lực thú vị…có vai trò lớn lao đối với võ giả trên con đường vươn đến đỉnh cao.

Bởi vì có một chữ ‘đao’ trong công pháp, cho nên một trong những môn chiến kỹ mạnh nhất trong nguyên bộ, cũng sẽ liên quan đến đao.

Tên là {Tàng Ảnh Phi Đao} dấu đao, xuất kỳ bất ý, một đao lấy mạng. Nhanh như tàn ảnh, gây nên nỗi kh·iếp sợ cho kẻ địch.

Kẻ địch càng sợ, ta sẽ càng mạnh. Đây chính là câu đầu tiên trong {Ám Ảnh Đao Kinh}. Dùng nỗi sợ để gia tăng lực lượng, gây ám ảnh cho kẻ thù.

Muốn luyện thành môn đao pháp này, trước nhất phải có phi đao. Tầng thứ nhất của chiến kỹ cần luyện chế ba thanh bản mệnh phi đao.

Và phải làm được nhất tâm tam dụng, đối với Mặc Tân thì cái này quá đơn giản. Nên nhớ thần kinh phản ứng của hắn không thua gì Hồn cấp.

Ngoài chiến kỹ {Tàng Ảnh Phi Đao} còn có rất nhiều loại chiến kỹ ma mị khác.

Ví dụ như luyện cái bóng của mình thành một con hắc thú, sưu hồn, cái bóng phân thân…

Hay là điểm đặc thù của công pháp, xuyên qua cái bóng của kẻ khác, tinh thần uy h·iếp, ác mộng bên ta…Phải nói là đem hai chữ ám ảnh phát huy đến cực hạn.

Khai sáng ra môn công pháp này thì phải nói Mặc Tân là một tên s·ợ c·hết, rất s·ợ c·hết, nhưng đồng thời tâm lý cũng rất vặn vẹo.

Ác độc tàn nhẫn đến cực điểm, nhìn xem từ lúc xuyên qua, hắn hay biểu hiện một số sự bất ổn liền biết.

Có vẻ như chính bản thân Mặc Tân cũng chưa nhận ra.



"A Cẩu, A cẩu, ngươi nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"

Một người thiếu niên, da ngăm đen đáp lại: "Ta là có chút lo lắng hành động tối nay.



Tự nhiên hôm nay Nhâm đại phu cho nghỉ, mà xưa giờ hắn có cho chúng ta nghỉ đâu."

Một người thiếu niên cao lớn khác vỗ vai hắn: "Yên tâm, chúng đã trót lọt rất nhiều lần. Nhâm đại phu còn không phát hiện được.

Ai sẽ cơ chứ. Đừng quá lo lắng."

Ba người thiếu niên chính là ba tên dược đồng đã trộm dược thảo.

Theo thứ tự Vương Điền, Trần Nhị Cẩu và Trương Đại Lực.

Vương Điền an ủi hắn: "Nhị Cẩu, yên tâm. Sau hôm nay, chúng ta có cơ hội thoát khỏi Mặc gia."

"Mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Ta đã liên lạc cho vị võ giả kia.

Đêm nay canh ba hành động. Nhớ kỹ." Sau đó là dặn dò hai người.

"Ừm." Trương Đại Lực, Trần Nhị Cẩu.

Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, cho nên bọn hắn nói chuyện có chút không kiêng nể.

Nửa năm trước, Vương Điền ra ngoài mua dược liệu.

Được một tên võ giả tiếp cận làm quen, dụ dỗ hắn trộm đi dược thảo trong dược phòng của Mặc gia.

Mỗi lần giao dịch, hắn sẽ dùng giá cao hơn tận hai lần giá gốc để mua lại.

Vương Điền lúc đầu không đồng ý, đây là lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn. Nếu bị phát hiện, chắc chắn bị Mặc gia diệt trừ.

Nhưng sau đó võ giả đưa ra cái giá mà hắn không thể chối từ. Công pháp tu luyện.

Phải biết ở Thạch Sơn trấn, công pháp phần lớn nắm chặt trong tay các gia tộc lớn. Chưa một lần thất thoát ra ngoài.

Cho dù có nơi bán, thì đó cũng là cái giá trên trời, không phải một tên dược đồng có thể mua.

Nghe đến công pháp, Vương Điền sao có thể từ chối. Đây chính là cơ duyên thay đổi số phận.

Chỉ cần trở thành võ giả, hắn có thể từ Mặc gia lấy lại giấy b·án t·hân, từ đó thoát khỏi kiếp người hầu. Có được tự do.

Vương Điền ngay lập tức kể cho hai đứa bạn chung phòng. Từ đó cả ba người bước vào con đường một đi không lối về.

Nhưng vì tạo dựng niềm tin hai phía, đến lần thứ tám hai bên mới trao đổi công pháp. Còn các lần khác đều dùng ngân lượng để giao dịch.

Và tối hôm nay chính là lần thứ tám. Còn vài canh giờ nữa thôi ba người bọn hắn sẽ được sờ tay vào công pháp.

Nhưng hơn cả công pháp, là đôi cánh tự do. Ánh bình minh của tương lai, tia rạng đông cuối chân trời.

Vậy nên bọn hắn mới nói, sau hôm nay chúng ta sẽ có cơ hội rời khỏi Mặc gia.

Công pháp chính là cơ hội. Cho nên tuyệt đối không được xảy ra sai lầm.

Tuyệt đối không được.

Cả ba lộ ra ánh mắt kiên quyết, lẫn vào đó là sự chờ mong về tương lai đang đến.

Bọn hắn lại thảo luận một lần nữa kế hoạch tối nay, chắc chắn là đã tính kỹ mọi thứ rồi mới đi ăn trưa.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.