Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 19: Đỉnh đồng



Chương 19: Đỉnh đồng

Một lần chờ mất tới nửa canh giờ.

Tính toán, thấy thời gian đã tới, Trần Tiểu Ngũ mở nắp.

Chỉ thấy đống ngân lượng trong đỉnh đồng lúc nãy giờ đã nhiều hơn gấp đôi.

Điều đó khiến người thanh niên thở phào. Dù sao đây chính là bảo vật thay đổi số phận của hắn nha.

Những gì mà hắn có được bây giờ, đều là do cái đỉnh cho. Nếu lỡ một ngày năng lực này biến mất, vậy thì xem như chấm hết mộng tưởng.

Nhâm lão mặc cho có phần đoán đúng tác dụng của chiếc đỉnh, nhưng điều này không đại biểu hắn không thèm a.

Đây chính là bảo vật, là cơ duyên to lớn.

Người thường nếu sỡ hữu thứ này, nhất định chính là phú khả địch quốc. Giàu đến mộ tổ b·ốc k·hói xanh.

Với thể Nhâm Xung hắn không nghĩ bảo vật chỉ có mỗi một tác dụng như thế.

Gia tăng ngân lượng, nhổ nước bọt, nhàm chán.

Chắc chắn là nó phải có đại dụng gì đó. Thậm chí là kinh thiên bí mật, dính đến thượng cổ thời đại.

Mấy cái này thì hắn đoán mò, dù sao nhàm chán ai không đọc tiểu thuyết a.

Trên thị trường cũng có các loại sách truyện, tạp thư, cố sự, bút ký...Thể loại càng là phong phú.

Nhưng có tác dụng lớn hay không thì hắn chắc chắn có, biết đâu nó có thể giúp người ta trường thọ, cực nhanh tăng lên thực lực...Đều là tác dụng lớn.

Trần Tiểu Ngũ vui mừng cất đi đống ngân lượng. Lại cầm bình ngọc lúc nãy, đổ ra một viên thuốc.

Viên thuốc có màu đỏ hồng, toát ra mùi hương rất dễ chịu.

Người thanh niên há miệng ăn vào, lập tức ngồi xếp bằng trên giường chăm chú tu luyện.

Nhâm lão thấy vậy, làm sao sẽ bỏ qua thời cơ tốt như vầy.

Thân thể như một tia chớp đi tới cửa chính, một hơi xông vào, cực kỳ nhanh nhẹn.

Tiếng cửa bị mở làm Trần Tiểu Ngũ giật mình, mở mắt ra.

Nhâm lão động tác chớp nhoáng tiếp cận hắn, vung quyền hướng thẳng vị trí trái tim của người thanh niên.

Vì muốn nhất kích tất sát cùng hạn chế động tĩnh phát ra, Nhâm lão không ngại vận dụng nội khí quấn quanh nắm đấm.

Trực tiếp đưa nội khí vào phá nát quả tim của Trần Tiểu Ngũ.

Chỉ là Thạch cấp tầng ba làm sao phòng ngự được một đòn của Linh cấp.

Trái tim thịt nát be bét, ngừng đi hoạt động gần ba mươi năm quen thuộc của nó. Không còn bơm máu đi khắp các cơ quan.



Sự khác nhau lớn nhất giữa Thạch cấp cùng Linh cấp chính là nội khí.

Dù cho Thạch cấp đem cơ thể rèn luyện cường đại đến cỡ nào, đều không đỡ được một đấm của Linh cấp.

Trừ khi ngươi không biết đau.

Dùng nội khí đánh xuyên qua cơ thể ngươi, phá hủy các cơ quan nội tạng bên trong.

Cách duy nhất để chống lại, ngươi phải là Linh cấp võ giả.

Vận chuyển nội khí bảo vệ nơi b·ị đ·ánh, lại dùng nội khí đánh người ta.

Kể thì lâu nhưng mọi chuyện thì xảy ra quá nhanh.

Trần Tiểu Ngũ chỉ kịp thấy một bóng người lao vào phòng, cho mình một đấm.

Sau đó…sau đó hắn thấy Hắc Bạch Vô Thường dẫn mình đi đăng ký thẻ căn cước của địa phủ.

Trần Tiểu Ngũ hai mắt trắng dã, trực tiếp c·hết ngay tại chỗ.

Nhâm lão không lề mề nữa, gói gém cái đỉnh đồng cùng một số ngân lượng, thuận tay vớ luôn cái bình ngọc, ngay cả bộ uống trà cũng không tha.

Bắt đầu bố trí làm giả hiện trường là một v·ụ t·rộm, mở ra cái cơ quan dưới gầm giường vứt đó một hai lượng bạc.

Làm xong hết thảy, Nhâm Xung nhanh chóng rời đi.

Vận dụng tăng tốc chiến kỹ cùng liễm tức bí pháp để ẩn hình trong bóng tối di động.

Chạy về gần đến Mặc gia, thì thời gian vừa đã qua canh thứ tư, nghĩa là từ một đến ba giờ sáng.

Xác định không có ai theo sau, liền tăng tốc đi đến.

Nhâm Lão đạp tường vào nhà, dùng khinh công đi đến chỗ tụ hợp.

Lúc này trong đình viện Mặc Tân cùng Mặc Lương đều mắt nhắm mắt mở, há to mồm hết cỡ để ngáp.

Hai đứa mệt hết sức, dù sao Thạch cấp còn chưa làm được cả đêm không ngủ.

Tu vi như Mặc Lương ít nhất cũng phải ngủ một canh giờ để bảo trì tinh thần luôn tỉnh táo.

Mà lại chất lượng giấc ngủ của tứ thiếu gia luôn không quá tốt, hắn cần phải ngủ gấp đôi.

Mặc Tân thì không cần nói, chỉ mới trở thành võ giả.

Không ngủ thực sự là sẽ tiêu hao tinh khí thần của hắn.

Bây giờ còn chống đỡ được là do tinh thần lực sánh ngang với Hồn cấp.

Miễn cưỡng còn bảo trì minh mẫn.



Mặc Tân chán nản đứng dậy, tính đi dạo để đánh tan cơn buồn ngủ.

Thì thấy Nhâm lão từ xa đi đến. Mừng rỡ: "Tứ đệ, gia gia tới rồi. Ta và ngươi sắp được đi ngủ."

Mặc Lương mơ màng: "Hả, việc gì? Cái gì cơ?"

Mặc Tân bưng đầu tứ đệ mình hướng về phía Nhâm gia gia.

Mặc Lương lúc này cũng lại lấy tinh thần. Kích động hô: "Gia gia, sao ngươi đi lâu thế?"

"Nhanh, nhanh đi đến chỗ ở của ta." Nhâm lão vội vã kéo hai thằng cháu đi hướng dược phòng.

"Là ở đâu cơ? Gia gia." Mặc Lương mê muội hỏi.

"Dược phòng chứ ở đâu. Cố gắng tỉnh táo a Lương nhi.

Ta phát hiện được đồ tốt, đồ cực tốt." Nhâm lão to tiếng trả lời, sau đó là nhỏ giọng chia sẻ niềm vui.

Kéo hai đứa cháu tới dược phòng, đóng cửa thật kỹ. Lôi hai đứa ngồi vào bàn.

Pha một bình trà cho hai đứa nó uống, cố giữ vững tinh thần nghe hắn kể chuyện.

Hai thằng thấy bình trà cảm giác có chút buồn nôn, đều bụm miệng nôn khan.

Tối nay bọn hắn đã uống không biết bao nhiêu bình trà, ớn lắm rồi.

"Làm sao thế?" Nhâm lão lo lắng hỏi thăm.

"Gia gia, ngài có nước sôi để nguội thì cho hai huynh đệ ta xin. Tụi ta tối nay không uống trà." Mặc Tân bụm miệng, ô ô trả lời.

Đưa qua hai chén nước, hai thằng liền thi nhau nốc sạch.

"Được rồi, gia gia. Đồ tốt là thứ gì đâu?" Mặc Lương cố gắng tỉnh táo, hỏi.

Nhâm lão không lên tiếng, bù lại lấy ra cái đỉnh bằng đồng.

Kể lại quá trình tối nay, cách hắn thấy được số một và số hai giao dịch.

Số một sử dụng cái đỉnh.

Đánh g·iết số một, c·ướp đi cái đỉnh.

Càng nghe gia gia kể lại, hai thằng càng tỉnh tảo.

Mặc Lương trực tiếp trợn hai mắt, Mặc Tân ngoài mặt kinh ngạc.

Trong lòng cũng rất chấn kinh, hắn xưa giờ chưa nghe qua bảo vật nào tương tự như thế.

Mặc Lương hoài nghi: "Gia gia, ngài khi nào thì bị lão niên si ngốc."



Cốp. A

Nhâm lão cho tứ tôn tử một cái cốc đầu, "Ngươi mới bị, lão già ta nhưng là thấy tận mắt."

Mặc Lương rên lên một tiếng, oan ức xoa đầu.

Mặc Tân cực kỳ hứng thú cầm lên tay xem xét. Ngay cả hắn cũng không nhận ra chiếc đỉnh này thực sự được làm từ loại vật liệu gì.

Bằng đồng không thôi chưa chắc có được công hiệu như thế. Hẳn là được phối hợp từ nhiều vật liệu, đẳng cấp có thể là Đế cấp hoặc hơn.

Dù sao hắn là chưa từng nghe qua thứ gì là có thể nhân bản ra được như vậy.

"Gia gia, ngài có thể biểu diễn ra năng lực của nó không?" Mặc Tân hỏi.

Nhâm lão lắc đầu: "Ta nghĩ hiện tại không được."

Mặc Lương lẩm bẩm: "Tất nhiên là không được. Gia gia đây là bị điên."

Nhâm lão trừng mắt tứ thiếu gia, nói: "Lúc nãy quan sát, tên kia sau khi chờ nửa canh giờ, cũng không tiếp tục đổ thêm ngân lượng vào nữa.

Thay vào đó, lấy hết ngân lượng ra rồi thu hồi chiếc đỉnh.

Theo ý kiến của ta, thì có vẻ như chiếc đỉnh có giới hạn thời gian sử dụng.

Dù sao thể hiện ra nghịch thiên năng lực. Không có chút hạn chế sao được.

Nên ta quyết định ngày mai sẽ thử lại."

"Ngài g·iết tên kia quá nhanh." Mặc Tân cho ra cái nhìn.

"Không thể không nhanh được. Dù sao nơi đó không thích hợp. Lỡ hắn la lên một tiếng thì hỏng." Nhâm lão xoa tay.

"Được rồi, giờ cũng muộn rồi. Đi ngủ thôi mọi người. Có chuyện gì, mai rồi hẵng tính." Mặc Lương thúc giục.

"Ừm, trời gần sáng rồi. Mấy đứa ngủ ở đây đi. Còn nhiều phòng lắm." Nhâm lão chỉ hướng mấy căn phòng phía sau.

Mặc Lương lúc này đâu còn thiết quan tâm gì nữa. Nói một câu 'Chúc ngủ ngon' liền chạy vào, đóng cửa.

"Vậy thôi, gia gia ngủ ngon." Mặc Tân cũng lựa một căn.

"Ừm." Nhâm lão gật đầu.

Mọi người tối hôm nay chính thức chìm vào giấc ngủ.

Nhâm lão vì sợ mất bảo vật, cả đêm ôm chiếc đỉnh cùng giường với mình.

Mặc Lương miệng thì nói đi ngủ nhưng lại ngồi đả tọa tu luyện. Hai lông mày hơi nhăn nhó.

Mặc Tân thì trực tiếp thẳng cẳng, ngáy vang trời.

Làm cho Mặc Lương cùng Nhâm Xung phải quan bế thính giác của mình mới yên tĩnh.

Mặc gia lại một lần nữa trở về sự im ắng, êm đềm vốn có của nó.

Trừ mấy anh hộ vệ làm nhiệm vụ canh gác. Cả đám đều thức, nghiêm túc canh giữ Vương Điền và Trần Nhị Cẩu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.