Mặc gia có được tổ địa, đời đời an cư lạc nghiệp, khai chi tán diệp.
Dù nhân số trong nhà không nhiều, nhưng vẫn là một lợi thế lớn.
Thứ Mặc gia thiếu là cao thâm công pháp cùng nơi tạo ra tài nguyên. Có vài mảnh ruộng kia thôi, thì còn chưa quá đủ.
Viết đến những dòng cuối cùng của {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết}. Quyển công pháp này dày tận 8 xen ti mét.
Ụp lại quyển sách, mùi thơm từ bếp ở xa thoang thoảng bay ra, chui vào mũi hắn. Có vẻ như giờ cơm sắp tới gần rồi.
Cái gì? Có phải các bạn đang hỏi, làm sao mà Mặc Tân viết chữ nhanh thế. Mọe nó, quả thực nhanh hơn t·ên l·ửa.
Hahaha, đừng quên hắn hiện tại là võ giả, tốc độ viết bút nhanh là bình thường. Tinh thần lực đạt đến Hồn cấp để đảm bảo hắn không viết sai chữ nào.
Một tiếng bước chân truyền từ ngoài vào, Linh Nhi bưng một chén thuốc đi vào phòng.
"Thiếu gia, thuốc của ngài đây ạ."
"Ừm, cảm ơn ngươi."
Linh Nhi xong việc liền rời đi.
Mặc Tân uống hết chén thuốc, ngồi lên giường luyện hóa dược lực, chuyên tâm chữa thương.
Vết thương từ việc bị khí thế của Tứ di nương đả thương và sự quá tải của kinh mạch gây ra, bắt đầu quá trình tự chữa trị của nó.
Chén thuốc này có thể cực lớn làm dịu và cải thiện tình trạng đau nhức.
Dược lực giúp các chỗ bị hại có thể hồi phục nhanh hơn, khiến nơi đó dẻo dai và kiên cố hơn trước nhiều lần.
Dược lực đi qua khắp cơ thể, chui vào kinh mạch, xương cốt. Từng nơi trải qua đều phảng phất như được sống lại một lần nữa.
Chén thuốc này chủ yếu dùng bốn loại nhất giai linh dược, phối hợp với mười loại phổ thông dược thảo khác, kích phát ra hiệu quả chữa trị rất tốt.
Cho nên dược hiệu cường đại hơn gấp mấy lần so với đại bổ thuốc.
Thành ra tốc độ hồi phục sẽ rất nhanh chóng, mỗi ngày một chén thuốc sau hai ngày là khỏi hẳn.
Xem như là phương thuốc thiếu yếu cần học, nếu muốn trở thành một tên luyện đan học đồ.
Điều cần phải lưu ý là, trong đoạn thời gian dưỡng thương này, hắn tuyệt đối không được tu luyện hoặc làm việc gì cần đụng đến kinh mạch.
Mặc Tân không muốn bản thân mình trở thành một tên phế nhân. Thực ra trở thành phế nhân không phải là đường cùng.
Hắn có một bộ công pháp giúp nghịch thiên cải mệnh, đánh bay các loại giới hạn. Đánh đổi điều ấy, thì hắn phải chịu đựng nỗi đau khổ cùng cực.
Tam thiếu gia muốn làm người bình thường, không phải đồ điên chập mạch.
…
Đình viện góc đông.
Mọi người đang ngồi ăn trái cây sau bữa trưa. Cùng nhau uống trà, hàn huyên.
Lần này là Đại di nương gợi ra chủ đề: "Tuyết nhi cùng Hạ nhi có gửi thư hỏi thăm sức khỏe cả nhà. Thư mới vừa được giao tới hồi nãy."
Tuyết nhi cùng Hạ nhi ý chỉ Mặc Tuyết và Mặc Hạ. Tỷ tỷ của Mặc Tân ba người.
Mặc Tân hứng thú, hỏi thăm: "Đại tỷ và nhị tỷ, dạo này có khỏe không ạ?"
Đại di nương cười: "Khỏe chứ. Tụi nó có khi còn khỏe hơn ngươi." Rồi trêu chọc Mặc Tân.
"Khỏe mạnh là tốt, giúp ta hỏi hai đứa nó, khi nào thì cho ta bế cháu ngoại?" Mặc Kiên cười vì hai người con gái của mình khỏe mạnh, lại thúc giục muốn có cháu.
"Ngươi này, ngươi cũng biết tụi nó không có hứng thú về chuyện này mà.
Muốn tụi nó bặt vô âm tín một lần nữa sao." Đại di nương nhéo tay lão cha.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của hắn, là biết hơi b·ị đ·au.
"Bắt vô âm tín gì? Có gả đi đâu xa đâu. Đều ở Thạch Sơn trấn, hai đứa nó là lười mới không về." Mặc Kiên chịu đau, phản bác.
"Đều không phải do ngươi, luôn thúc giục chúng nó có con. Hai đứa hờn dỗi mới không về." Đại di nương nhéo mạnh hơn.
Ước mộng cả đời của Mặc Kiên là đem Mặc gia phát dương quang đại. Con cháu đầy đàn, gia tộc hùng mạnh.
Không thể trách việc Mặc Kiên thúc giục có cháu.
Mặc gia vốn là nhân khẩu ít ỏi, ngoài hai thằng con trai ra thì chỉ có ba đứa con gái, một đứa còn đang tập nói.
Mà bước đầu tiên để thành tựu các việc trên, là phải có nhiều tộc nhân.
Mặc Kiên bất đắc dĩ mới phải hối thúc Mặc Tuyết, Mặc Hạ.
"Nương tử, đau đau. Thả ra đi. Ta sai rồi." Mặc Kiên không chịu nổi nữa, nhận lỗi cầu xin.
Đến lúc này Đại di nương mới buông tay mình ra.
Nhìn hướng về mọi người, phấn khởi: "Với cả trong thư tụi nó có nói, hai ngày nữa tụi nó sẽ về đây thăm nhà."
Đại di nương mừng rỡ, điều đó có nghĩa là Mặc Tuyết cùng Mặc Hạ đã tha cho Mặc Kiên, đồng ý về thăm nhà sau gần hai năm hờn dỗi.
Trước đây, đều là Đại di nương ra cửa đi sang thăm chúng nó. Đợt này chúng nó tự động về, khỏi phải tốn công đi lại. Là việc tốt.
Mọi người lại hàn huyên một lát. Mặc Tân cảm thấy thời cơ chín muồi, nhìn lão cha hỏi:
"Cha, ta cảm giác hiện tại mình có thể đánh nhập võ đạo, trở thành một tên võ giả."
Mặc Kiên vui mừng: "Hahaha, là việc vui. Ý của ngươi là thiếu công pháp phải không?"
Mặc Tân gật đầu.
"Ngày mai, qua thư phòng của ta. Ta tự tay đưa cho ngươi, gia truyền công pháp của Mặc gia chúng ta.
Công pháp của nhà chúng ta chính là Đỉnh cấp công pháp đấy." Mặc Kiên tự hào nói ra.
Mặc Lương hơi trợn mắt: "Tam ca, công pháp gia truyền của Mặc gia mình đẳng cấp dù không thua mấy gia tộc khác, nhưng-nhưng…"
Nói được một nửa thì ấp úng.
Mặc Tân tò mò: "Nhưng làm sao?"
"Muốn tu luyện phải bảo trì nguyên dương hoặc nguyên âm, không được tiếp xúc với người khác giới. Thì mới có thể tu luyện được.
Nếu đã mất nguyên dương/nguyên âm vậy thì môn công pháp nầy xem như là đồ bỏ." Mặc Lương nói ra sự thật.
Mặc Kiên nghe Mặc Lương nói thế, cũng không trách con mình, chỉ là đôi mắt hơi ảm đạm.
Hắn vị gia chủ này cũng rất bất mãn với môn công pháp gia truyền của nhà mình.
Đấy là lý do, hắn là người thường. Môn công pháp này hạn chế rất lớn đến sự phát triển của Mặc gia.
Năm xưa nhờ có mẹ ruột của Mặc Lương, về nhà mẹ đẻ xin cho hắn học Bạch gia công pháp.
Nếu không Mặc Lương phải chờ đến khi Thiên Cân quán chủ nhận làm đệ tử, mới trở thành võ giả.
Mặc Tân cũng biết mình đụng đến chỗ đau của Mặc Kiên, thế nên cũng im miệng. Để lão cha yên tĩnh một chút.
Nhâm lão thấy bầu không khí hơi gượng gạo, vì thế hắn xung phong gợi ra chủ đề:
"Lương nhi, ngươi kiếm đâu ra hai đơn thuốc hay ho này đưa cho Tân nhi sử dụng thế?"
Nhâm Xung gần nửa tháng trước, từ tay Linh Nhi cầm được đại bổ đơn thuốc.
Lúc đầu hắn là không muốn nấu theo, Tân nhi biết cái quái gì mà kê đơn.
Nhưng sau khi xem qua đơn thuốc đó. Đôi mắt Nhâm lão sáng rực lên, vỗ đùi hô to 'Lợi hại'.
Thầm nghĩ Tân nhi là từ đâu lấy ra đơn thuốc này, chợt lại lắc đầu 'Hẳn không phải Tân nhi, mà là Lương nhi'.
Chắc hắn mang về cho tam ca uống, bồi dưỡng sức khỏe kết hợp với tập dưỡng sinh võ công.
Mặc cho thường xuyên tại dược phòng, nhưng tin tức Nhâm lão vô cùng linh thông.
Bản thân hắn vẫn biết Mặc Lương mang về {Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền} cho tam ca mình.
Vì nghĩ như thế, cho nên sáng nay Nhâm lão không nói hai lời. Chuyên tâm nấu thuốc để Linh Nhi bưng cho Mặc Tân.
Nhâm lão hỏi, làm Mặc Lương sờ không thấy đầu đuôi, "Gia gia, đơn thuốc gì đâu?"
Thấy Mặc Lương hiện vẻ không hiểu, Nhâm Xung quay sang Mặc Tân: "Ủa chứ không phải Lương nhi cho ngươi mấy đơn thuốc kia à?"
Mặc Lương lắc đầu không rõ.
"Vậy ngươi lấy từ đâu ra hai đơn thuốc kia?" Nhâm lão nhìn kỹ cháu mình-Mặc Tân.
Không chờ Mặc Tân trả lời, Tứ di nương hay còn gọi Tống Tiểu Đồng giải thích giúp hắn: "Là ta cho hắn. Dù sao Lan nhi cũng rất thích tam ca ca."
Nhâm lão hiểu ra: "Như vậy thì nói thông được."
Thân phận của Tống Tiểu Đồng vốn là rất bí ẩn. Ở trong nhà nàng lại là người mạnh nhất nữa chứ.
Nhâm lão nghi rằng Tống Tiểu Đồng không đơn giản chỉ là một tên Linh cấp võ giả.
Hắn không có đoán, chính là căn cứ sự thật.
Tống Tiểu Đồng lần đầu tiên gặp hắn, suýt thì cho bộ xương già này về với đất mẹ.
Nhâm Xung hắn già, khí huyết suy giảm là thật.
Nhưng y như rằng, hắn không phải yếu ớt.
Vậy mà b·ị đ·ánh như con, may mà có Mặc Kiên đi ra giải hòa, không thì mộ của hắn mọc cỏ từ lâu rồi.
Dù cho lời nói của Tứ di nương vẫn còn một vài chi tiết sai lầm, nhưng Nhâm lão không để ý làm chi.
Ai chả có một tí bí mật, không phải đào sâu.
"Vậy thì vấn đề công pháp của tam ca, tính thế nào?" Mặc Lương vội hỏi.
Công pháp của hắn là hàng không được ngoại truyền. Cho nên cùng tam ca vô duyên.
Nếu như tam ca cũng trở thành võ giả, vậy thì Mặc gia xem như là phát triển.
Mặc Kiên thở dài: "Đợi vài hôm nữa thử xem, Thất Tinh Các sắp điều một vị Lực cấp võ giả đến đây.
Ta sẽ chuẩn bị đại lễ đến thăm. Biết đâu có thể giao dịch một môn công pháp không tệ từ hắn."