Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 27: Mỡ dâng miệng mèo



Chương 27: Mỡ dâng miệng mèo

"Thế thôi tam ca, ta tới trước." Mặc Lương tạm biệt.

"Ừm." Mặc Tân ứng thanh, nhìn xem tứ đệ hớn hở trong ngực ôm hai thanh kiếm vào phòng.

Còn mình thì tiếp tục đi về chỗ phòng của bản thân.

Đêm trăng thanh vắng, vắng ở đây là chỉ trong khuôn viên Mặc gia, chứ ngoài đường giờ này vẫn không thiếu thứ chơi.

Chắc hẳn hiện giờ gánh hát, tửu lâu…đang rất nhộn nhịp, người ra người vào tấp nập.

Hôm nào, rủ tứ đệ, nếu hắn không có việc bận thì hai đứa đi chơi. Bồi dưỡng tình cảm gia đình, xây dựng lòng tin giữa hai bên.

Huýt sáo, bước nhưng bước chân hữu lực trở về phòng ngủ của mình. Đang lúc vui tươi bước đi.

Chợt một thanh kiếm rất quen thuộc gác lên cổ hắn, làm cho Mặc Tân thắng gấp.

"Tân nhi, ngươi chính là không thương Tứ di nương của ngươi nha." Tống Tiểu Đồng một mặt buồn bã nói với hắn.

Mẹ nó, ta là Chuẩn Đế cường giả. Ngươi hai lần gác kiếm uy h·iếp ta, chính là không nể mặt. Ta cũng là cần có uy nghiêm, ta cũng tức giận, ta cũng là người a.

Ngươi có tin hay không chờ ta mạnh hơn ngươi, liền bảo lão cha l·y h·ôn. Ngũ muội về hắn nuôi, còn ngươi thì bị đuổi ra khỏi nhà.

Trong lòng đậu đen rau muống mấy lần.

Mặc Tân khó chịu trong lòng, nhưng ngoài mặt vui cười hỏi:

"Tứ di nương, ngài làm sao thế? Việc gì làm ngài phiền lòng à?!" Người thiếu niên ân cần hỏi thăm mẹ kế mình.

Tống Tiểu Đồng nhìn trời đầy sao cùng mặt trăng non, hơi liếc qua thiếu niên, than vãn:

"Aizz, tu vi của ta đã có gần hai mươi năm không tiến triển một chút nào. Thực sự là đau khổ."

Khóe miệng Mặc Tân co rụt, ngươi thật sự chính là không che giấu gì cả. Muốn công pháp, liền đòi công pháp.

Tống Tiểu Đồng bản thân nàng cũng biết mình nói năng có chút trực tiếp cùng sỗ sàng, nhưng nàng ta chính là không sợ làm phật lòng Mặc Tân.

Ngươi dám không cho, vậy thì ăn ta một kiếm. Tất nhiên là không phải đ·ánh c·hết, nhưng cho hắn đau đớn mười ngày nửa tháng vẫn không thành vấn đề.

Khi nghe được hai vị tỷ muội đạt được cao thâm công pháp, nàng thế nhưng là thèm muốn c·hết.

Nước miếng thiếu chút nữa thì chảy, may mà nàng định lực mạnh mẽ mới kiềm lại được.

Nếu không phải bản thân nàng đã là Hồn cấp đỉnh phong, rất tiếc nuối một thân tu vi.

Thì nàng cũng chạy đi năn nỉ phu quân cho mình học với.

"Ngươi đã hiểu rõ vấn đề, ta cũng không che giấu.



Vậy thì Tân nhi, ngươi có phần tiếp sau của môn công pháp này không?"

Tống Tiểu Đồng đưa tay thành chỉ, chọt vào giữa trán Mặc Tân.

Hiển nhiên, nàng ta đang truyền công pháp của mình vào đầu của tam thiếu gia.

Một lượng thông tin xuất hiện trong đầu, làm cho Mặc Tân hơi ngẩn ngơ.

Tập trung tinh thần xem qua đoạn thông tin đó.

Lẩm bẩm bốn chữ: "{Lăng Quang Kiếm Điển}."

Là công pháp thành danh của Lăng Quang Nữ Đế. Người sống ở hơn mười vạn năm trước. Thuộc về cận cổ thời đại.

Tống Tiểu Đồng chờ mong: "Thế nào, có không?" Ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất khẩn trương.

Làm ơn là có đi, có đi mà. Tống Tiểu Đồng cầu khẩn trong lòng.

Điều này thế nhưng là ảnh hưởng đến tương lai của nàng a. Dùng một môn Tinh diệu cấp công pháp để tu luyện đến mức này, thiên phú của nàng đã đến phần cuối.

Trừ phi cải thiện thiên phú tu luyện, nếu không buộc phải đổi công pháp cao thâm hơn.

"Có, {Lăng Quang Kiếm Điển} vốn chia làm thượng trung hạ tam quyển. Thượng quyển đã thất lạc từ lâu, Tứ di nương là từ đâu lấy được?" Mặc Tân tò mò hỏi.

"Ta tình cờ có được, đừng hỏi nhiều. Nhanh truyền công pháp cho ta." Tống Tiểu Đồng giấu diếm, chỗ kia chưa thể để lộ ra.

Mặc Tân không chiếm được câu trả lời, không để ý nữa.

Đưa tay lên trán, trong lòng lẩm nhẩm nội dung đầy đủ của {Lăng Quang Kiếm Điển} đưa tay thành chỉ, bắn hướng giữa trán Tứ di nương mình.

Định dùng ý niệm để truyền công cho Tứ di nương, hắn có chút lười chép bản giấy.

Tống Tiểu Đồng đang háo hức, sắp nhận được công pháp cao cấp.

Chợt thấy tên tiểu tử Mặc Tân, bắn chỉ về phía mình.

Nàng giật mình, nháy mắt trốn ra xa, khuôn mặt tức giận nhìn về Mặc Tân: "Ngươi làm gì? Tính á·m s·át mẹ kế của ngươi sao?!!!"

Trong lòng của Tống Tiểu Đồng rất là chấn kinh, cảnh giới dù chỉ mới là Thạch cấp tầng một nhưng tinh thần lực lại đạt đến Hồn cấp.

Thậm chí khi hắn ra tay, nàng còn không cảm nhận được một tia sát cơ hay sát khí gì.

Quả nhiên là những kẻ như Mặc Tân đều không đơn giản chút nào.

Là nàng tự đại, nếu không phải mình nhanh thì có khi đã trọng thương.

Đạo ý niệm bay trật mục tiêu. Mặc Tân sững sờ: "Tứ di nương, ngài làm gì đó?"



"Còn hỏi là gì nữa, ngươi cái thằng này là muốn g·iết ta phải không!" Tống Tiểu Đồng thật tức, lao về phía hắn.

"Tứ di nương, bình tĩnh. Nghe ta giải thích."

'Ầm'

Nắm đấm dừng ngay trước mặt hắn, cách đầu hắn chỉ có hai xen ti mét.

Nhưng hắn vẫn bị cuồng phong do nắm đấm tạo ra, làm cho lui lại mấy bước.

Hắn biết Tứ di nương đây là cho mình một cơ hội để giải thích.

Mặc Tân nhanh chóng giải bày: "Ta định dùng ý niệm truyền công pháp cho ngài, chứ không phải là có ý định t·ấn c·ông.

Nếu ta có ý á·m s·át ngài, chắc hẳn ngài phải nhận ra sát ý của ta chứ."

Lúc này, Tống Tiểu Đồng mới ngộ ra, thì ra là thế.

Thảo nào ta chẳng cảm nhận được một tí sát cơ, còn tưởng là do hắn quá lợi hại nữa chứ.

"Hiểu lầm, hiểu lầm, cho ta xin lỗi ngươi. Suýt thì ủ thành sai lầm lớn." Tứ di ngượng ngùng cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

Mặc Tân cũng bị làm cho hết hồn. Mẹ nó, mỗi lần dính đến bà nương này là rất xúi quẩy.

"Ngươi truyền lại cho ta đi." Tống Tiểu Đồng yêu cầu hắn.

"Vâng ạ, ngài nhớ đứng im."

Lặp lại động tác lúc nãy, lần này đạo ý niệm trúng ngay giữa trán Tứ di nương.

Tống Tiểu Đồng nhắm mắt lại, quan sát công pháp trong đầu mình.

{Lăng Quang Kiếm Điển} là một môn đạt đến Chính tông cấp công pháp. Cực kỳ cường đại, võ công trong thiên hạ duy nhanh bất phá.

Mừng rỡ mở mắt ra, cúi người, "Cảm ơn ngươi Tân nhi."

"Tứ di nương, không cần phải như thế. Đều là người nhà, giúp đỡ nhau là điều hiển nhiên." Mặc Tân đỡ dậy nàng.

Thấy sắc trời cũng không còn sớm. Tống Tiểu Đồng vui cười, cáo từ: "Thôi ngươi đang làm gì thì cứ tiếp tục, ta đi trước. Mai gặp lại."

"Tứ di nương, đi thong thả." Mặc Tân tiễn tôn đại thần này, rời đi cho khuất mắt mình.

Hôm nay đúng là xui xẻo, hai lần bị gác kiếm vào cổ chỉ trong một ngày, thật là bực tức.

Thế là bực bội lê từng bước trở về nhà. Ngựa, chờ ta mạnh hơn ngươi chắc chắn bảo lão cha l·y h·ôn.

Mối thù này không trả thề không làm Chuẩn Đế cường giả.



Nơi ở gần ngay trước mặt, bỗng hắn nghe được âm thanh của nữ nhân. Hơi giật mình, chẳng lẽ Tứ di nương quay lại.

Mẹ nó, làm ơn là không phải.

Tốc độ chớp nhoáng quay người lại, Mặc Tân không thấy bóng hình quen thuộc, lập tức thở phào.

Kỳ lạ, âm thanh nữ nhân từ đâu phát ra. Mặc Tân suy tư.

Càng đến gần phòng ở của mình, âm thanh càng rõ ràng. Thần sắc hơi khẩn trương, mở cửa bước vào sân.

Ngay lúc nãy hắn có chút hối hận, chậm chạp không có một thanh v·ũ k·hí, cần nhanh chóng bổ túc v·ũ k·hí, át chủ bài a.

Nếu không cứ gặp mấy trường hợp như này, thật sự là tổn hại mặt mũi của một vị Chuẩn Đế.

May là hồi sáng đã bày trận ra rồi, trừ phi là Lực cấp võ giả chui vào Mặc gia, nếu không sẽ bị trận pháp vây khốn.

Đưa mắt nhìn về âm thanh đầu nguồn, ngay chỗ cây đào, một bóng người mặc đồ đen bị vài sợi tơ giam cầm lại, tay chân đều bị treo ngược.

Ngay cả miệng cũng bị bịt lại, vì thế chỉ phát ra được âm thanh 'Ưm ưm' giãy dụa cố gắng thoát ra.

Ồ đây không phải là nữ tặc hai ngày trước trốn ở nhà mình sao! Hôm nay lại đi trộm nữa à. Lại còn tính chọn chỗ này để tiếp tục núp.

Tưởng đây là nhà ngươi sao! Mặc Tân chửi thầm trong lòng.

Nữ tặc thấy được có người bước tới, thế là dãy càng gấp.

Nàng cũng sợ b·ị b·ắt a, lần trước trốn ở đây khá thuận lợi, cho nên nàng tính lặp lại.

Ai ngờ lại bị mấy sợi tơ quái quỷ này giam cầm.

Ít nhất cũng cho người ta hở miệng để mà nói chuyện chứ.

Trận pháp dường như nghe hiểu ý tưởng của nàng, thế là giải khai miệng.

Đồ Hân Nguyệt thở hổn hển, mắt ngọc mày ngài lườm tam thiếu gia Mặc gia, uy h·iếp:

"Tên kia, nhanh giải thoát cho ta. Nếu không lát nữa người của ta chạy đến, ngươi sẽ không có quả ngon để ăn."

"Hahaha."

"Ngươi cười cái gì?" Đồ Hân Nguyệt bực bội.

Mặc Tân buồn cười: "Đừng có làm như ta không biết ngươi là ai! Chẳng qua là một tên trộm mà thôi! Còn dám hù bản thiếu gia.

Còn bảo chờ người của ngươi đến, bọn chúng là đến bắt ngươi đi, đúng chứ?"

Thấy không lừa được Mặc Tân, Đồ Hân Nguyệt gấp gáp dãy càng lợi hại.

Làm cho thân thể yêu kiều, vài chỗ thịt thưa đung đưa mê người.

Khiến cho tam thiếu gia thẳng trợn mắt, trong lòng thầm hô, người tốt.

Hồi nãy không quá để ý, ai ngờ vị cô nương đây là người có một tâm hồn to lớn chứa cả chúng sinh.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.