Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 43: Báo mộng!



Chương 43: Báo mộng!

Lúc này, Nhất Tiễn và Nhị Mẫn đã vào chỗ. Trên bàn dọn lên những món ăn mà Tam Vân mua, những vẫn chưa động đũa. Hiển nhiên, hai người họ đang chờ đủ người.

Tứ Mỵ theo sau lưng Tam Vân. Vẻ mặt thèm ăn đã lộ ra ngoài. Bốn người tề tụ đông đủ, dùng bữa ăn. Ai cũng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

"Không tệ, ít ra đồ ăn ở đây không 'lạc hậu'. Đủ đặc sắc." Nhất Tiễn vừa gặm đùi gà vừa khen.

"Khà khà, hương vị ngon quá phải không? Ta chính là bị mùi hương hấp dẫn đến." Tam Vân cười mỉm.

Nhị Mẫn, Tứ Mỵ tập trung vào nhiệm vụ chính của mình. Tốc độ ăn nhanh khủng kh·iếp.

"Ê, ta còn chưa nếm qua món đó. Để cho ta một ít."

"Hai con quỷ c·hết đầu thai này, chừa một ít với."

Đáng lẽ Hồn cấp võ giả đã có thể tích cốc. Thậm chí vài năm không ăn không uống cũng không thành vấn đề. Nhưng Thâm Sơn Tứ Quái lại đang thưởng thức mỹ thực, thật khó hiểu.

Nửa canh giờ sau, trên bàn chỉ còn lại cơm thừa canh cặn. Cả đám vẻ mặt thỏa mãn, ngồi uống trà.

"Thế nào, Tứ Mỵ? Ngươi nghiên cứu ra công thức nhưỡng rượu mới chưa?" Nhất Tiễn nhìn xem nàng.

Tứ Mỵ mặt mày ảm đạm, "Còn chưa mò ra được, không có tài liệu tham khảo. Ta không biết dân ở đây chế rượu như nào."

"Mấy loại nguyên liệu ta thường sử dụng trước đây đều chả thấy mặt mũi đâu."

Nhị Mẫn ưu nhã uống một hớp trà: "Ngày mai, tụi mình nên đi khảo sát thị trường. Sẵn tiện nếm thử đồ ăn, rượu ngon. Lấy tài liệu để tham khảo."

"Được đó, ta đồng ý với nhị tỷ." Tứ Mỵ giơ hai tay đồng ý.

"Hahaha, chỉ là mấy món ăn dân dã ở một sạp hàng ven đường đã mỹ vị như thế. Thì đồ ăn ở các tụ điểm nổi tiếng không biết sẽ hấp dẫn ra sao."

"Thật chờ mong."



Mặc gia, dược phòng.

Nhâm lão vẻ mặt nghiêm trọng, chăm chú bắt mạch cho Mặc Tân. Lông mày trầm ngâm, lại từ trong ngực lấy ra một bộ ngân châm. Châm vào hai chỗ trên cơ thể Mặc Tân, rồi thử bắt mạch lại.

"Gia gia, tình hình của tam đệ thế nào ạ?" Mặc Tuyết nhìn Nhâm gia gia cứ im lặng, có chút đứng ngồi không yên.

"Quái tai, quái tai. Ta chẳng thể phát hiện hắn bị bệnh gì. Thân thể rất khỏe mạnh, không có dấu hiệu bất thường nào!!" Nhâm lão lau mồ hôi trên trán. Vẻ mặt khó hiểu.

"Các ngươi mô tả sự việc lúc đó đi." Mỗi người một câu, miêu tả lại tình hình lúc nãy.

"Hắn chỉ bị kiệt sức thôi! Khuôn mặt đã hồng hào trở lại. Ừm, vấn đề không lớn. Để cho Tiểu Tân ngủ thêm một chút đi." Nhâm lão kết luận.

"Vậy là tình hình của tam đệ chẳng sao hết ạ?" Mặc Hạ chăm chú nhìn Nhâm Xung.



"Ừm, không sao hết."

"Phù, may quá. Ta cứ tưởng bệnh cũ của hắn tái phát."

"Không bị gì là tốt, không cần báo cho cha và các vị di nương đến." Mặc Lương tựa nên cửa phòng, thở phào nhẹ nhõm.

Ai cũng thư giãn xuống, bỗng: "Thôi xong, quên mua quà vặt cho ngũ muội rồi." Mặc Tuyết nhớ đến.

"Muội muội, chúng ta đi mua nhanh. Chứ không ngũ muội lại phụng phiệu nữa thì mệt."

"Ừm, Thành Trung đi thôi."

"Nhưng ta còn chưa chào hỏi qua nhạc phụ và các vị nhạc mẫu mà." Cơ Thành Trung nhắc nhở nàng.

"Không sao, để bữa khác cũng được. Họ không chấp nhặt việc này đâu." Mặc Tuyết cũng nói giúp, không quên kéo đại ca Vương Thiên Nhất rời đi.

"Nhâm gia gia, tạm biệt." *2. Tuy thế, nhưng Vương Thiên Nhất và Cơ Thành Trung vẫn kịp cáo biệt Nhâm lão.

"Ừm, đi không tiễn." Nhâm lão vuốt râu, cười nhìn xem hai cặp đôi đang rời đi.

Xem ra quan hệ của bọn nó rất tốt, không có tí sự xa cách nào. Hắn cứ lo mấy đứa cháu bị phu quân xa lánh, nhưng thấy cảnh này đã khiến hắn an lòng.

Một canh giờ sau, Mặc Tân chậm rãi hé mở hai mắt. Làm bộ nhức đầu, ngồi dậy. Vẻ mặt mờ mịt nhìn cảnh vật xung quanh.

Nghe được động tĩnh trên giường, Nhâm lão vào phòng: "Đã tỉnh rồi đấy à. Sao, ngủ có ngon không?"

Như nhận rõ mình đang ở đâu, tự trách: "Do ta mà cuộc chơi của mọi người đều hủy bỏ."

"Việc gì phải vậy!! Ngươi mời các vị tỷ tỷ, tỷ phu đi bữa khác cũng được mà." Nhâm lão an ủi.

"Đúng vậy, tam ca. Lần này không được thì lần sau thôi, chẳng có gì to tát." Mặc Lương từ bên ngoài chui người vào, nói.

"Rồi, kể ta nghe, lý do vì đâu mà ngươi ngất. Có phải tu luyện quá sức không?" Nhâm lão truy vấn.

Nghe vậy, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc. "Nhâm gia gia, ngài đỡ ta đến thư phòng của lão cha. Ta còn có chút choáng đầu."

"Việc đó không nói được ở đây à?!" Nhâm lão vuốt râu.

Mặc Tân không đáp lời, ánh mắt nghiêm trọng, lắc đầu. Ý bảo không được.

"Được. Tiểu Lương, ngươi đi gọi cha ngươi đến thư phòng." Nhâm lão hô Mặc Lương đi gọi Mặc Kiên.

"Nào, cẩn thận đấy." Nhâm Lão cầm tay hắn, khoác qua vai, cẩn thận từng bước dắt hắn đi đến thư phòng.

Gần tới nơi, thì gặp tứ đệ đang đi cùng với lão cha.

Mặc Kiên trông thấy Nhâm lão đỡ Mặc Tân, vội vã: "Tân nhi, ngươi thương ở đâu?"



Mặc Tân cười cười: "Không sao đâu cha, chỉ là hơi kiệt sức thôi."

"Có thật không?"

"Thật, nhìn thế thôi, chứ có khi cha còn yếu hơn con."

"Không được. Nhâm lão, ngày mai ngài nấu mấy chén thuốc bổ mang đến phòng cho hắn."

"Từ từ, không vội. Bản thân hắn quả thật chỉ bị kiệt sức thôi. Nghỉ ngơi một đêm là khỏe. Lão phu đã khám qua rồi. Không lẽ ngươi xem thường tài nghệ của ta?"

"Không có, ta lo lắng h-"

"Được rồi, yên tâm. Có chuyện, chính ta gánh. Còn bây giờ vào phòng trước đã." Nhâm lão ngắt lời Mặc Kiên, đưa tay ra hiệu hắn vào phòng.

Gia chủ Mặc gia cũng không tranh cãi nữa, đi lại hỗ trợ nâng Mặc Tân vào trong.

Đóng kỹ cửa, "Được rồi, Tân nhi nói đi."

Mặc Tân im lặng, sắp xếp ý nghĩ: "Ta nhận được truyền thừa."

"Cái gì??" Cả ba ngạc nhiên nhìn xem hắn.

"Truyền thừa ở đâu mà nhận cơ chứ?" Mặc Lương nghi hoặc. Tam ca luôn đi chung với mọi người, chưa có lúc nào là tách đoàn. Cơ hội đâu mà hắn nhận được truyền thừa.

"Ta ở trong mơ nhận được truyền thừa. Vị tiền bối đó cảm thấy ta hợp mắt duyên, nên đã báo mộng truyền công."

Nhìn xem vẻ mặt khó tin của tất cả mọi người ở đây, Mặc Tân nói tiếp: "Đó cũng là lý do tại sao ta bất chợt ngất đi."

"Báo mộng truyền công?"

"Nói thật, sống bao nhiêu năm, ta chưa từng nghe nói qua."

"Có khi là thủ đoạn của võ giả tầng thứ rất cao."

"Cha, có khi nào đó là Lực cấp võ giả của Thất Tinh Các không?" Mặc Tân lẫn lộn thông tin.

"Không chắc, nhưng cũng không loại trừ. Có thể hắn đã đến Thạch Sơn trấn, nhưng núp trong bóng tối để điều tra."

"Bất quá đây là việc tốt. Xem như Mặc gia chúng ta có thêm truyền thừa." Mặc Kiên vui mừng.

"Đúng đó, ca ca. Truyền thừa có mạnh không?" Mặc Lương hớn hở, mở miệng truy hỏi.

Đến lúc này, vẻ mặt của Mặc Tân hơi khó coi: "Cha, chuyện này… Chuyện này không được."

"Hửm, tại sao?" Mặc Kiên có phần không hiểu.

"Vị tiền bối đó bảo: Truyền thừa này chỉ truyền cho ngươi. Nếu tiểu tử ngươi dám ngoại truyền, cho dù có hợp mắt duyên, ta cũng sẽ g·iết không tha." Mặc Tân hơi hoảng sợ, cẩn thận nói ra.



"Cũng dễ hiểu thôi. Dù sao cũng là truyền thừa, không thể truyền tầm bậy tầm bạ." Mặc Kiên hiểu rõ. "Với lại nhà chúng ta đã có đủ nhiều, không nên tham lam. Tránh cho tai họa xảy ra."

"Tam ca, xin lỗi ngươi. Là ta đường đột." Mặc Lương áy náy.

"Không sao hết. Mọi người cảm thông cho ta là được." Mặc Tân khoát tay, rồi lại: "Khụ…Khụ." Hắn ho khan mấy phát. Kiếm cớ về phòng: "Con xin phép về phòng trước để nghỉ ngơi ạ"

"Ừm, tĩnh dưỡng cho khỏe."

"Nếu ngày mai bệnh tình vẫn không thuyên giảm, thì ngay lập tức sai người đến dược phòng lấy thuốc. Hiểu chưa?"

"Dạ, cảm ơn Nhâm gia gia."

"Tam ca, để đệ dìu huynh về phòng."

"Cảm ơn, ngươi."

Tại sao không truyền cho Mặc gia nữa, đơn giản thôi. Tham thì thâm. Chỉ một quyển {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết} đã mang đến rất nhiều nhân quả cho Mặc gia, thêm nữa sẽ chỉ làm mọi chuyện rối thêm.

Với lại Mặc Tân cũng có tư tâm. Mấy môn chiến kỹ, bí pháp đó là hắn tốn hao trăm cay nghìn đắng mới đoạt được tới tay. Ai lại cho đi dễ thế, dù đó có là người trong gia đình. Cái gì có quá dễ sẽ không trân trọng.

Các bạn nghĩ thử đi. Làm lụng vất vả mười năm, rốt cục mua được một chiếc ô tô tầm trung. Trong khi thằng bạn sinh nhật mười tám tuổi, được bố mẹ tặng một chiếc Mercedes.

Mặc dù biết là cuộc đời không công bằng, nhưng nghĩ lại vẫn thấy cay đỏ người.

Mặc Tân tiễn tứ đệ rời đi.

Trong phòng, đóng cửa lại.

Mặc Tân liền thay đổi ba trăm sau mươi độ. Khuôn mặt hồng hào, tinh thần sáng láng, dậm từng bước chân vững vàng vô cùng. Nhìn chẳng giống một người bệnh chút nào. Bản thân hắn nãy giờ chỉ là đang diễn thôi.

Ngồi lên ghế, đưa ngón trỏ gõ trên bàn. Khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt xa xăm. Nhưng trong nội tâm lại nhất lên gió bão.

Lúc ngoài phố, hắn ẩn ẩn cảm giác được một luồng Hồn cấp tinh thần lực khác ở gần đấy.

Điều này làm hắn rất ngạc nhiên. Tại sao Thạch Sơn trấn lại xuất hiện thêm một tên Hồn cấp võ giả. Tuy nhiên bản thân Mặc Tân không sợ, nhưng e ngại là tất nhiên.

Chẳng lẽ tên đó có liên quan đến mấy vụ án m·ất t·ích người. Chợt lại lắc đầu, nếu hắc thủ sau màn là Hồn cấp võ giả, cần gì giấu giấu diếm diếm. Trực tiếp đại khai sát giới là được.

Thực lực của hắn bây giờ, đánh Thạch cấp trung kỳ còn quá sức, nói chi là Hồn cấp cường giả. Một mình Tứ di nương đã xem như là ngoài ý muốn. Vậy mà lại hiện thêm ra một tên nữa.

Có khi nào hắn là cừu địch của Tứ di nương, đến đây để t·ruy s·át nàng ta. Không, không thể kết luận ngay lập tức được.

Thứ nhất, vẫn chưa xác định được thân phận của tên đó. Thứ hai, động cơ không rõ, cần điều tra thêm. Thứ ba, chỉ là tình cờ gặp mặt. Không biết mặt thì lấy manh mối đâu mà điều tra.

Ngoài việc đó, cũng phải đề phòng Hồng gia, trên người Hồng Minh có ma khí đã nói rõ rất nhiều điều.

Hiện nay, biện pháp khả thi nhất đó là làm tốt phương án phòng bị. Hắn đã có một ít ý nghĩ.

"Oai." Nghĩ đến đó, Mặc Tân ngáp một cái, hai mắt lim dim. Vì lúc nãy dùng tinh thần lực quá sức dẫn đến hắn mệt là thực sự.

"Thôi đi ngủ."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.