Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 125: Hồn Về Cố Hương (X)




***
Đánh liều tôi di chuyển thêm một đoạn nữa mới quyết định ngồi chồm hổm, nấp sau một bụi cây và thò đầu lên chăm chú quan sát thật kỹ càng cái lò gạch bỏ hoang lù lù trước mặt. Khu này như tôi đã nói, có đến hai cái lò gạch, một lớn một nhỏ chẳng biết bỏ không từ lúc nào. Cái lò gạch lớn hơn nằm cạnh gò đất có những cây cao, lò gạch nhỏ hơn lùi về phía sau so với lò gạch lớn, hai lò cách nhau một đoạn vài chục mét. Tôi đặt túi gạch đá đã chuẩn bị sẵn xuống bên cạnh, đang cân nhắc thiệt hơn trong việc ném một vài viên nhằm đánh động thì đột nhiên tôi phát hiện thấy thấp thoáng có bóng người vừa cúi đầu chui ra khỏi lò gạch. Bóng người này ngó trước nhìn sau rất cẩn thận, sợ bị phát hiện nên tôi vội hụp người xuống ẩn nấp theo phản xạ tự nhiên đồng thời dỏng tai lên nghe ngóng.

Tôi nghe được một tiếng “toong” trong veo vọng đến, cẩn thận ló đầu lên khỏi lùm cây để nhìn xem đó là âm thanh của thứ gì thì tôi thấy một đốm sáng và nhanh chóng nhận ra người này đang châm thuốc lá với một cái bật lửa bằng kim loại. Cùng lúc này, một bóng người khác từ bên trong lò gạch cũng thò đầu ra rồi họ chụm đầu vào nhau cùng mồi thuốc, một vài giây sau đó một tiếng “tạch” vang lên, đốm lửa trên tay một người đàn ông tắt ngúm. Trong đêm tối lúc này chỉ còn hai đốm lửa nhỏ thi thoảng đỏ lòm mỗi khi những người đàn ông rít một hơi thuốc dài. Tôi đoán họ đang nói chuyện với nhau nhưng vì khoảng cách quá xa nên tôi không thể nghe ngóng được gì ngoài một vài tiếng ho khan vọng đến.

-“Ba người cơ mà? Còn một người nữa đâu? Ừm… chắc vẫn ở trong lò gạch”.

Tôi căng mắt ra theo dõi hai người lạ này. Sau khi đứng thì thào với nhau một hồi lâu, họ châm thêm điếu thuốc thứ hai, lần này ánh sáng tỏa ra từ cái bật lửa có tiếng kêu “toong toong” giúp tôi nhìn được mặt của hai người này, dù không rõ ràng lắm. Hai người bước lên chỗ những cái cây rồi tựa lưng vào đó nói chuyện, tôi thực sự rất tò mò về nội dung câu chuyện họ đang nói với nhau nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu tôi bò đến gần hơn nữa.

Tôi cố gắng nhớ lại để hình dung ra địa hình nơi này nhưng quả thật không thể bởi tôi chưa bao giờ mò vào đây. Dưới thứ ánh sáng lờ mờ như buổi sớm mai, tôi có thể nhìn thấy những bụi cây, những đám cỏ um tùm, những ngôi mộ nằm im lìm trong đêm và cả những vũng trâu đằm cạn nước nhưng những người kia có bùa chú gì? Họ có dễ dàng phát hiện ra tôi hay không? Đám âm binh đang lẩn khuất ở nơi nào? Hàng tá câu hỏi chưa có lời giải đáp nên tôi không dám mạo hiểm bởi bây giờ tôi không còn là một bóng ma vô hình trước mắt người thường nữa rồi.

Nhón tay lấy một viên gạch nhỏ, nheo một mắt nhắm kỹ nơi hai người đàn ông đang đứng hút thuốc rìa gò đất, hít một hơi thật sâu, tôi lấy hết sức bình sinh ném thật mạnh rồi hụp người xuống ẩn nấp.

-Soạt! Bịch!

Dường như tôi ném không trúng đích.

-Cái gì đấy?

-Im!

Tôi thò đầu lên quan sát và nhận hai người đàn ông đang dáo dác nhìn quanh, tuy không nhìn được tận mặt họ nhưng tôi nghĩ rằng hai người này đang tỏ ra hoang mang. Vài giây sau đó, một ánh đèn pin lia nhanh ra xung quanh, lia lên cả những ngọn cây trong chốc lát rồi phụt tắt. Hai bóng người di chuyển sang vị trí khác so với chỗ ban nãy đứng, chỗ này gần nơi tôi đang nấp hơn.

-Sao thế?

Bất chợt có tiếng người vọng ra từ bên trong lò gạch, tôi ngay lập tức nhận ra giọng nói này bởi không thể lẫn vào đâu được, giọng bán nam bán nữ nhưng có phần lạnh lẽo khiến người nghe có cảm giác khó chịu.

-“Hóa ra con chuột ấy ở trong lò gạch”.

-Không có gì, chắc một cành khô mới rơi xuống nên tao giật mình. – Một giọng khác đáp lại.

-Mẹ kiếp, đừng có làm gián đoạn công việc của tao, canh chừng cẩn thận.

-Làm đếch gì có hai, tứ phía đều là đồng không mông quạnh, điện đóm thì mất nên tối om, ai mà mò ra đây giờ này.

Một giọng khác làu bàu vừa đủ nghe nên gã bên trong lò gạch không nói vọng ra nữa.

Tôi chưa bao giờ mò vào trong lò gạch bỏ hoang này nhưng chẳng quan trọng, khoảng cách bây giờ không xa, hơn nữa nó lại quá to lớn nên sau vài phút ngồi im bên bụi cây ngửi mùi thuốc lá thơm phảng phất trong gió thì tôi hết kiên nhẫn. Tôi quyết định sẽ dùng gạch đá ném về phía lò gạch nhằm phá bĩnh đối thủ.

Một, hai rồi ba viên gạch nhỏ liên tiếp rời khỏi tay tôi bay đến đích, tôi đã cố sức ném lên cao nhất có thể.

Hai âm thanh khô khốc vang lên trong bóng tối

-“Trượt một viên rồi”. – Tôi nằm dán mình xuống lớp cỏ thầm nghĩ.

Sau đó là một khoảng im lặng đến rợn người.

Tôi nghiêng đầu, áp tai xuống đất cố lắng nghe tiếng bước chân nhưng không nghe thấy gì, thay vào đó là ánh đèn pin soi ngược lên phía trên lò gạch và những ngọn cây hòng tìm kiếm nguồn gốc của những âm thanh vừa phát ra, sau một hồi soi tứ tung mà không phát hiện ra điều gì bất thường thì ánh đèn pin lại phụt tắt.

-“Bọn họ đâu rồi nhỉ?”

Tôi căng mắt ra nhìn nhung tuyệt nhiên không còn thấy bóng dáng hai người đàn ông ban nãy đâu nữa.

-“Chẳng lẽ cả ba cùng chui vào bên trong lò gạch rồi?” – Tôi phán đoán. – “Chắc cái tay ái nam ái nữ kia đang nhảy múa bên trong nên không ló mặt ra đây mà”.

Tôi nhặt thêm vài ba viên gạch nhỏ khác định vung tay ném thì chợt giật mình khựng người lại quay ngoắt sang bên hướng tay phải. Hai người đàn ông vừa mới xuất hiện ngay phía bên rìa gò đất, như vậy là vừa rồi họ đánh một nửa vòng tròn. Trong tay hai người đàn ông này có cầm tuýp sắt và đèn pin, họ cẩn thận dò dẫm từng bước còn cái tuýp sắt trong tay họ không ngừng đập mạnh vào những lùm cây ven gò.

Tim tôi như bị ai đó bóp chặt, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là tôi phải mau chóng chuồn khỏi chỗ này nếu không muốn bị tóm cổ và dần cho một trần thừa sống thiếu chết. Nghĩ vậy tôi vội vàng bò giật lùi, một tay cầm kiếm gỗ, tay còn lại vẫn túm chặt túi bóng đựng gạch, đá, vừa bò vừa nghểnh cổ lên quan sát trước sau, cố gắng không làm những lùm cây lay động. Bò lùi đến khi một bàn tay chạm vào mấy cọng rau muốn thì tôi liếc nhìn ngang dọc, suy nghĩ thật nhanh sau đó bò dọc theo mép ruộng rau về hướng ngôi nhà để xe tang lúc này vẫn im lìm.

Ánh đèn pin lướt trên những ngọn cỏ rồi chợt dừng lại ở hướng tôi vừa mới rời đi, rất có thể họ đã phát hiện ra dấu vết nào đó do tôi vô tình để lại, tôi không chắc lắm. Tôi cố gắng nén hơi thở của mình lại bởi một phần vì mệt, nhưng phần lớn vì căng thẳng, sợ rằng một hơi thở mạnh của tôi sẽ khiến họ chú ý rồi lia đèn pin sang hướng này. Tôi chỉ cách hai người đàn ông chừng gần ba chục mét và bóng dáng cao gần một mét bảy của họ hiện rõ trên nền trời.

-Gâu! Gâu! Gâu!

Trong màn đêm yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chó sủa, ban đầu có vẻ chỉ một con nhưng ngay sau đó thì nhiều hơn, dăm đến bảy con thi nhau sủa râm ran. Ngay khi tiếng chó sủa vọng đến cũng là lúc ánh đèn pin vụt tắt, tôi ngoái nhìn chỉ còn thấy bóng lưng của hai người đàn ông đang lom khom rồi biến mất sau những lùm cây, hẳn là họ di chuyển về hướng lò gạch.

Tôi tạm dừng việc bò lại, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng chó sủa thưa dần nhưng tiếp đó tiếng chó tru những hồi dài đầy ai oán, thê lương liên tục vang lên khiến bản thân tôi cũng sởn cả gai ốc. Với một người sống ở quê chưa đầy chục năm như tôi thì ít nhiều cũng hiểu rằng đêm hôm tối trời như thế này mà cả đàn chó liên tục tru không ngừng thì ắt hẳn rằng chúng đã đánh hơi hoặc nhìn thấy được những thứ không nên thấy mà ở đây cụ thể là… ma! Cá nhân tôi có thể khẳng định điều này khi trước đây con chó Mực nhà tôi cũng đôi lần tru lên như vậy.

Tôi nằm úp mặt xuống rìa ruộng rau, hai ngón tay đưa lên bịt nhẹ hai lỗ tai bởi tôi liên tục rùng mình khi tiếng chó tru mỗi lúc một dài, cảm giác ngột ngạt, khó chịu lan ra khắp người. Thật vô tình khi tôi thở mạnh một hơi khiến lá vối trong miệng rơi ra, tôi vội nhặt rồi lau lên vai định cho vào miệng thì ngừng lại.

Tôi nhận ra sự lạ.

Tiếng chó tru không còn khiến tôi cảm thấy gai người nữa, thậm chí âm thanh mà những con chó tạo ra cũng không còn vang vọng bên tai giống như vừa rồi nữa. Tôi thử cho lá vối vào miệng và quả nhiên những tiếng chó tru ngay lập tức trở nên khác biệt:

-“Ra là vậy!”

Tôi đành cất lá vối vào trong túi áo ngực rồi ngồi xổm thở phì phò chờ cho không gian yên tĩnh trở lại, tôi đưa tay quệt mồ hôi không ngừng chảy xuống ướt đẫm hai bên thái dương và hai bên vai áo từ lúc nào mà tôi không hề hay biết.

Tiếng chó tru thưa dần…

Tôi đổ luôn đống gạch, đá nhỏ xuống ruộng rau, vứt túi bóng đi sau đó hít vài hơi thật sâu nhằm trấn tĩnh rồi cứ thế ném liên tục về hướng lò gạch. Một vài viên trúng vào bức tường tạo ra tiếng bịch bịch rõ nét còn phần lớn những viên khác rơi vào những lùm cây gần đó bởi khoảng cách xa gần cả trăm mét mà tôi lại ném nhanh nên dĩ nhiên là thiếu chính xác.

Tôi ngồi hụp xuống thở hồng hộc vì mệt. Tôi cảm thấy cánh tay phải như muốn rời ra khỏi cơ thể của mình vậy. Bất chợt, tôi phát hiện ba bóng đen nối đuôi nhau thấp thoáng ở phía sau lò gạch chỉ trong vài giây ngắn ngủi rồi biến mất sau những lùm cây. Bọn họ đang bỏ chạy nhưng tôi không dám đuổi theo bởi nhiều lý do, lý do đầu tiên là tôi cảm thấy mình đang khát đến khô hết cổ họng.

Những con chó không còn sủa hay tru lên những hồi dài, bởi vậy không gian bốn bề rất nhanh chóng trở lại vẻ tĩnh mịch vốn có trước đó.

Trời đứng gió nhưng tôi vẫn thoáng nghe thấy tiếng sáo diều vi vu thổi đến bên tai. Ngồi tại chỗ thêm một lúc để chắc chắn bên trong lò gạch kia không còn ai, đồng thời tôi cũng cần phải tính xem mình có nên mò vào trong đó xem xét hay quay ngược trở ra đường cái quan hội cùng với mấy ông Tam bàn kế sách.

-“Mấy ông Tam sợ cái gì nhỉ? Mình ngậm lá vối rồi mà có thấy âm binh đâu nhỉ? Vậy chắc chắn là có bùa ngải gì đó yểm đâu đây nên ba ông ấy mới không đến gần được. Ừm… Để chắc ăn thì mình nên rủ ba ông ấy vào bên trong thám thính cùng, mạng mình chỉ có một thôi”.

Nghĩ bụng vậy nên tôi kiểm tra hàng trang rồi lom khom chạy ngược lại đường cái quan để gặp hội ông Tam và… đây là một quyết định rất đúng.

Vậy mới nói, đôi khi nhát chết cũng có nhiều cái lợi là vậy.

***


Thông Báo: metruyenchu.com sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.