*** Dư âm của vòng tay ấm áp tối hôm qua của Hà An trở thành động lực cho tôi chui ra khỏi chăn sớm hơn thường lệ mặc dù tiết trời rất lạnh. Sau khi ăn uống qua loa, tôi đạp xe xuống nhà R9 để chúc Tết gia đình và mừng tuổi cho các em của nó. Bố R9 thì tôi gọi là chú còn mẹ của nó, tôi gọi là… chị. Biết làm sao được, cái làng bé tí, các thế hệ cứ lấy nhau vòng quanh kiểu gì chẳng có dây mơ rễ má. Bố R9 vẫn ngồi đánh tổ tôm cùng những người khác, nhìn nét quầng thâm trên những đôi mắt, tôi đoán họ đã thức thâu đêm.
-Này, tao mừng tuổi cho mày, chúc mày năm nay thi đỗ vào Trường Đại học Công Đoàn và sớm có người yêu.
-Ây! Thằng bạn tớ năm nay trở thành người lớn thật rồi. – R9 cười tít mắt rồi kéo tôi ra góc sân hỏi nhỏ. – Mới đầu năm trúng mánh gì mà mặt mày hớn hở, lại dậy sớm thế bạn?
-Năm mới năm me, phải dậy sớm để cả năm không bị dông chứ. – Tôi nói. – Mày cũng nên dậy sớm.
-Thôi mày im mẹ đi! – R9 bĩu môi. – Cuối tuần với ngày lễ nào mày chẳng đánh một giấc đến trưa mới dậy.
-Đấy là tao của năm ngoái, một thằng tao cũ. – Tôi vỗ ngực, vẻ mặt tràn đầy tự tin. – Tao bây giờ khác rồi.
-Khác gì? – R9 trố mắt nhìn tôi.
-Tối hôm qua cái An nó ôm tao khóc sướt mướt, nó muốn tao yêu nó, nếu tao mà từ chối thì nó sẽ buồn đến chết mất.
-Phét! Nhìn cái bản mặt của mày là loại khó ưa, mày lại thêm mắm dặm muối vào chứ gì, bố mày biết thừa, mày chỉ được cái nói điêu là không ai bằng.
-Mày không tin thì thôi. – Tôi tặc lưỡi. – Tao bảo tao cần phải suy nghĩ xem có nên yêu nó hay không đây này.
-Thật á?
-Xời! Thế nên cả đêm tao trằn trọc có ngủ được đâu.
-A… vậy ra…
-Mày nghĩ tao có nên yêu nó không? Chỗ bạn bè thân thiết tao mới hỏi mày. Nhìn con bé xinh xắn mà tội nghiệp, tao nghĩ mãi không hiểu vì sao nó lại yêu tao mê mệt đến vậy.
-Chờ tao vào nhà lấy nước với kẹo cho mày, đầu năm đến nhà chơi phải có cái gì bỏ vào mồm chứ. Chờ tao một tí.
R9 có ba đứa em trai, thằng em kế nó bằng tuổi tôi nhưng học dưới tôi một lớp, hai đứa còn lại hãy còn nhỏ. Cả bốn anh em R9 đứa nào đứa nấy đều ngoan hiền, lễ phép. Chúng nó trước khi chạy đi chơi đều cất tiếng chào tôi, lần nào cũng như lần nào dù tôi đã nhẵn mặt ở nhà này rồi.
-Tao thì tao thấy con An có điểm nào để chê đâu, mày yêu được nó là tài đấy vì tao nhìn mày chẳng có vị gì.
-Mày nói thế đếch nào ấy chứ! Trán tao cao, mũi tao dọc dừa, đôi mắt sáng, nhìn qua là biết tao thông minh.
-Mẹ kiếp, mày láu tôm láu cá chứ thông minh khỉ gì. Ờ, công nhận là mấy điều mày vừa nói là đúng nhưng tao thấy những nét ấy ghép vào nhau không được hài hòa. Đại khái chi tiết thì đẹp mà tổng thể thì như cứt.
-Gái tham tài! Tao có tài nên cái An nó mới mết tao như thế.
-Tao từng nghĩ đến một khả năng là con An nó thích mày vì nhà mày có điều kiện.
-Linh tinh! Nhà tao thì có cái mẹ gì.
-Đấy là mày nghĩ hoặc chí ít là mày muốn người ta nghĩ nhà mày không có gì nhưng mày còn khờ dại lắm con ạ. Mày cố giả nghèo nhưng đi học bằng xe địa hình, đeo ba lô xịn, giày dép toàn hàng đắt tiền. Đến thằng ngu nó cũng đoán biết được gia cảnh nhà mày nói gì đến một con bé đáo để như cái An.
-Đấy là bố mẹ tao có tiền chứ tao có đâu.
-Bố mẹ tao nghèo nên tao cũng nghèo, sự thật chính là như vậy!
-Nhưng nhà cái An thì mày cũng thấy rồi đấy, bố là cán bộ thủy lợi, mẹ là y sĩ trong bệnh viện huyện, nhà nó thì hai tầng ngay mặt phố thì nó thiếu thốn cái gì.
R9 vỗ vai tôi rồi nói giọng dạy đời:
-Mày còn ít tuổi, chưa phải là người từng trải con ạ! Nếu một đứa con gái đẹp lại cứ nhắm vào mày để xin chết thì chỉ có thể là mày có điều gì đó hấp dẫn nó nhưng ngoài gia đình có điều kiện ra thì mày còn gì nào?
Tôi nheo mắt, thận trọng nói:
-Tử tế!
-Bố lạy mày! Bọn con gái khi yêu nó không thích mấy thằng tử tế, nó thích mấy thằng nghịch nghịch một tí. Bằng chứng là những thằng hay chơi dại mà tao biết đều có ít nhất một con người yêu, ít nhất, là ít nhất đấy mày có hiểu không?
Tôi khịt mũi:
-Hiểu.
R9 bĩu môi:
-Hiểu thì động não tí đi.
Tôi hừ mũi:
-Mày nói không sai. Vậy theo mày thì tao có nên yêu cái An không?
R9 nhếch mép cười hắt ra:
-Thật ra bố mày thừa biết là mày đã có quyết định rồi, sáng nay mày xuống đây để nói chuyện này chỉ nhằm mục đích khoe khéo với bố mày là mày đã được ôm ấm rồi hôn hít chứ gì?
Tôi trố mắt:
-Ô! Thế mà mày cũng nhận ra hả?
R9 cười khẩy:
-Người ta thường không giấu nổi cảm xúc khi yêu và lúc đang say.
Tôi nhăn mặt thắc mắc:
-Mày nhặt đâu ra cái câu nói mang đầy tính triết lý đấy vậy?
R9 liếm môi:
-Đừng tưởng chỉ có nhà mày đọc sách với truyện, ông đây cũng đọc chứ mày tưởng à.
Tôi nhún vai xem như thừa nhận lời của R9 nói là đúng.
-Mày yêu nó rồi phải không?
-Cả huyện này biết, mày đừng hỏi thừa!
R9 nhíu mày:
-Bất chấp mọi thứ, kể cả việc có thể nó thích mày vì bố mẹ mày có tiền?
Tôi cười:
-Mày chưa yêu nên mày chưa hiểu, tao đang yêu mà tao còn chẳng hiểu nổi chính tao đây này. Tình yêu nó lạ lắm, nó cứ khiến con người ta trở nên vui vẻ, mong chờ rồi tự cười một mình.
Tôi chép miệng quay sang nói thêm:
-Vợ chồng còn bỏ nhau được thì yêu đã là gì, nếu cứ ngồi suy nghĩ nên hay không nên yêu thì tao sẽ chọn nên yêu.
Vẻ mặt R9 nhàu như một tờ giấy. Tôi tặc lưỡi:
-Dù gì thì khi yêu con người ta cũng hạnh phúc, hạnh phúc dù ngắn ngủi vẫn hơn gấp vạn lần một cuộc sống buồn tẻ, ngày qua ngày sống giống như một cái bóng.
-Thế mày lại nói chưa đủ rồi, làng mình cũng từng có người tự tử vì tình đấy.
-Là sao?
-Là thất tình sau đó… - R9 đưa tay lên cổ, lè lưỡi trợn mắt.
Tôi cười khẩy:
-Nhưng đó không phải là tao.
-Chuyện này không nói hay được đâu mày ạ!
-Tao biết chứ! – Tôi gật gù, trầm ngâm nói như một triết gia. – Thời gian sẽ làm con người ta thay đổi và cái gì cũng có hai mặt cả, càng hạnh phúc bao nhiêu cũng có nghĩa là khi khổ đau cũng tương đương như thế. Nhưng tao cũng lại tự hỏi rằng, nếu không vui thì sao mà biết buồn nó ra làm sao, phải chấp nhận thôi. Xưa nay tao không thích đi hai hàng.
R9 cười khổ:
-Nói gì khó hiểu thế? -Mày còn trẻ lại chưa yêu thì hiểu làm sao được! Nói tóm lại, tao đã quyết định sẽ bước vào con đường tình yêu, tao sẽ tán cái An.
-Sao nãy mày bảo nó mết mày? Mày lại nói điêu ư?
Tôi hắng giọng:
-Tuy là nó mết tao nhưng tối qua trước khi tao về nó bảo dù gì tao cũng là con trai, chẳng lẽ lại để nó cầm cưa.
-Nhưng mày cũng nên cẩn thận, đừng có để bị bêu tên trước cờ một lần nữa kẻo chẳng còn mặt mũi chui rúc vào đâu cả đâu. Cái huyện này bé tí, một đồn mười, mười đồn trăm, một lần đã quá đủ rồi đấy.
R9 khẽ thở dài:
-Nếu yêu rồi cưới nhau thì chẳng nói làm gì nhưng nếu chẳng đi đến đâu, đứt gánh giữa đường thì sau này làm gì còn đứa con gái nào nó dám yêu mày.
Tôi nheo mắt rồi cười:
-Nếu tao với cái An yêu nhau mà chẳng đi đến đâu thì sau này tao cũng chẳng có ý định lấy vợ ở huyện này. Đàn ông là chí phải ở thiên hạ, tao chẳng ở làng này nữa thì tao lấy vợ ở Hà Nội là xong. Con gái ở huyện này làm gì có cơ hội để tao tán chứ.
-Chẳng ai bỏ làng bỏ nước được đâu, mày cứ nói cho hay vào.
Có lẽ lời tôi nói ra đã vận vào thân tôi chăng? Có thể như vậy lắm nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy có chút ân hận hay tiếc nuối nào.
Vài lần nói chuyện với Hà An, tôi cũng đã đề cập đến việc rồi tôi sẽ rời làng. Mục tiêu của tôi sẽ là sinh sống và lập nghiệp ở Thủ đô. R9 thì chẳng lạ gì ý định của tôi bởi ở làng này đa phần học xong lớp 9 là đều rời đi cả, chỉ có một số ít học xong lớp 12 mới rời làng mà thôi. Tuy nhiên, tôi có chút khác biệt khi mà tôi thể hiện rõ ý định thoát ly, thậm chí trước đây tôi có khoảng thời gian tôi còn đếm từng ngày trôi qua.
Mấy năm trước, trong một chiều mưa phùn, tôi từ trên Hồ đạp xe trở về nhà và vô tình gặp một vị sư già lặng lẽ đi bộ ven đường. Tôi đã chở vị sư ấy một đoạn bởi vừa hay nơi mà vị sư muốn đến lại chính là chùa làng tôi. Bởi tôi đã chở vị sư ba cây số nên tôi đã nhận được ba lời khuyên, hai trong số ba lời khuyên đó tôi đã hiểu ra nhưng lời khuyên thứ ba khiến tôi vẫn còn băn khoăn.
Chiều mưa năm ấy, trước cổng chùa làng, vị sư già nhìn tôi và bảo rằng khi tôi hai mươi mốt tuổi hãy rời làng đi càng xa càng tốt!
Đôi lần tôi đã nghĩ, chẳng phải bất cứ lời tiên tri nào cũng sẽ thành sự thật hoặc nếu có thì chỉ… đúng phần nào. Học xong lớp 12 thì tôi mới mười bảy tuổi, tôi sẽ cuốn gói rời làng chứ cần gì đợi đến hai mươi mốt tuổi.
Hơn một năm trước tôi có ngồi thâu đêm với Sơn Ca, anh thầy bói đa tài. Anh Sơn Ca cũng bảo rằng sau này tôi sẽ lấy vợ thiên hạ, có khi còn lấy vợ ở xa chứ nhất định sẽ không lấy vợ là người làng. Tôi tin lời Sơn Ca lắm bởi tôi chưa bao giờ có ý định lấy vợ ở làng này. Từ “người thiên hạ” mà các cụ trong làng tôi thường hay nói có nghĩa là không phải người làng này, không phải người vùng này.
Hà An cũng có thể coi là người thiên hạ, nhà cô ấy cách nhà tôi đến bốn cây số cơ mà. Thêm nữa chị Ma lại nói chắc như đinh đóng cột rằng Hà An rồi sẽ không là vợ của tôi nhưng… tôi cứ yêu tẹt ga đi! Phụ nữ thật khó hiểu.
Giữa vị sư già mà tôi chỉ gặp một lần và chị Ma thì tôi tin chị Ma hơn. Điều này nghe qua thì có vẻ nghịch lý nhưng sự thật vốn là vậy, tôi thường xuyên nằm mơ thấy chị Ma và nhiều điều chị ấy nói với tôi đã trở thành sự thật nên tôi không muốn tin cũng chẳng được.