*** Tôi là một người… giữ lời hứa! Thật ra thì không giữ lời hứa cũng không thể được bởi một lời khi đã nói ra với vong hồn, ngàn con ngựa khó mà đuổi kịp. Tôi mua một thẻ hương cùng ba gói kẹo lạc đặt trên ba ngôi mộ đất nằm trên gò gần ngã tư Đông Côi, nơi mà tối hôm qua, tôi và Hà An đã nghỉ tạm chừng nửa giờ đồng hồ.
-Con cháu cũng là người trong huyện, tối hôm qua có làm gì mạo phạm đến nơi yên nghỉ của các ông, các bà, con cháu mong các ông các bà đại xá cho. – Tôi lâm râm khấn vái trước mộ. – Con cháu xin đội ơn.
Khói hương bốc lên nghi ngút, tản mát theo những cơn gió lạnh. Bởi tôi đặc biệt nhạy cảm với mùi khói hương, những ngôi mộ đất lạnh lẽo nằm im lìm giữa cánh đồng bỗng trở nên ấm áp khi có mùi hương thơm. Sau khi đã thực hiện xong lời hứa hẹn, tôi thong thả rời khỏi gò đất để đến nhà Hà An.
Tôi chúc Tết bố mẹ Hà An, hai bác mừng tuổi lấy lộc cho tôi và tôi cũng mừng tuổi hai bác, tôi muốn thể hiện mình là một người đã trưởng thành. Ngoài những hành động tỏ ra mình đã trưởng thành thì tôi hoàn toàn tự tin vào cái miệng dẻo như kẹo kéo của mình. Thảng hoặc tôi nghĩ Giao thừa thật là diệu kỳ khi mà vẫn những con người ấy, vừa mới gặp nhau hôm trước với vẻ vội vã, ủ dột thì sau Giao thừa lại là một con người hoàn toàn khác, rạng rỡ, tươi vui và tràn đầy hứng khởi.
Trước khi đón Hà An đi chơi bằng chính cái xe đạp mà cô nàng đồng sở hữu với Hà Anh thì tôi mừng tuổi cho cả Hà Anh. Hà Anh rất vui, cảm ơn tôi rối rít. Tôi nhận lại những lời chúc tốt đẹp của Hà Anh nhưng không nhận tiền mừng tuổi của cô ấy, tôi nói:
-Tớ lớn hơn, người lớn mừng tuổi cho người nhỏ là chuyện nên làm mà.
-Ấy thật tốt bụng. – Hà Anh cười. – Sau này cần nhờ vả chuyện gì cứ nói với tớ nhé!
Hà Anh vừa nói vừa nháy mắt với tôi, một cái nháy mắt đầy tinh quái khiến tôi chưa thể hiểu hết được ý nghĩa của nó.
Tôi và Hà An quyết định sẽ xuống chúc Tết nhà Ly Lùn và Như, người yêu của nó. Hôm nay là mùng Hai Tết, trời lạnh và khô ráo, không có mưa. Sau buổi tối hôm qua, nay gặp lại Hà An, tôi cũng có chút ngượng ngùng và Hà An dường như cũng vậy. Tôi lặng lẽ đạp xe còn Hà An ngồi phía sau lặng im. Liệu một cái ôm có thể nhanh chóng thay đổi khoảng cách, xóa bỏ những ngại ngùng giữa hai chúng tôi hay không? Thật khó mà trả lời. Nhưng sự thật thì hôm nay gặp lại Hà An, tôi cảm nhận rõ sự gần gũi giữa hai đứa, một sự gần gũi vô hình.
Hà An lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
-Tối hôm qua tớ hơi say, nếu tớ có nói hay làm gì không phải thì… thì bạn đừng để bụng nhé!
Tôi cười:
-Tớ nghe nói lúc say là con người ta thường sống thật với bản thân đấy, liệu An đã biết chưa nhỉ?
Hà An không đáp lời còn tôi tủm tỉm cười như thể vừa mới giành được một chiến thắng nào đó. Tôi không biết nữa, sau một đêm, tôi tưởng như mình cao lớn hơn còn Hà An lại nhỏ bé đi, cảm giác này thật là lạ.
-Sáng nay ngủ dậy thì tớ nhớ lại những chuyện tối hôm qua, tớ thật đáng xấu hổ và liều lĩnh. Bây giờ nghĩ lại tớ còn thấy rùng mình, tớ cũng chẳng biết tại sao tớ lại như thế nữa, sợ thật.
-Bạn thì sợ cái gì? Chả phải tối hôm qua bạn hùng hổ lắm cơ mà, còn đá tớ mấy cái.
-Tớ đã ngủ quên. – Hà An vỗ nhẹ vào lưng tôi. – Bạn có lợi dụng gì không đấy?
Tôi phì cười:
-Tớ chỉ làm những gì được phép thôi chứ tớ tuyệt nhiên không tự ý làm bậy.
-Tớ cũng nhớ là vậy, xem như bạn hãy còn ngoan. Giả như bạn làm gì bậy bạ thì tớ nhất định sẽ…
Tôi ngoái lại:
-Sẽ làm sao? Đá thì bạn cũng đã đá tớ rồi, chỉ có tát thì chưa. Tớ không dại dột để ăn tát của con gái đâu. Dù gì tớ cũng phấn đấu trở thành một người đàng hoàng, cái gì ăn thì ăn, cái gì cúng thì cúng, không ăn bậy, không làm bậy.
Hà An chợt hỏi:
-Nhưng tớ… ờ… có phải tối hôm qua tớ đã ôm bạn không?
-Sao cơ?
-Tớ có cảm giác về việc đó rất mơ hồ, chỉ nhớ mang máng nhưng chẳng biết là mơ hay thật.
-À không, không! Bọn mình làm gì có ôm nhau, thật đấy.
Tôi nghĩ thầm:
-“Bỏ mẹ rồi, kiểu này lại có bàn tay của ai đó thò vào đưa đường chỉ lối nên thần trí của An mới mơ màng như vậy. Hừ, chị Ma thật lắm trò, vậy mà mình cứ tưởng đó là hành động bột phát của An bởi cảm động tấm chân tình của mình đã cho mượn hai bắp đùi làm gối ngủ, như này là mình ăn dưa bở rồi”.
Nhưng ngay sau đó Hà An lại đưa ra một đề nghị:
-Bọn mình có thể đến chúc Tết nhanh một tí được không?
Tôi chau mày:
-Có chuyện gì gấp hả?
-Không!
Tôi gật đầu:
-Cũng được, bọn mình ngồi mỗi nhà một tí rồi xin phép ra về chứ nấn ná thì kiểu gì cũng bị giữ lại ăn cơm. Thú thật là tớ… tớ vốn không quen ăn cơm ở nhà người khác.
Chúc Tết hai nơi xong, rời khỏi làng của Ly Lùn tôi mới hỏi Hà An:
-Bạn có kế hoạch gì tiếp theo không?
-Về Bưởi Cuốc!
-Hử? Sao lại về làng tớ?
-Chỗ nhà tớ là phố xá thì có gì chơi đâu, về Bưởi Cuốc tớ nghĩ còn có chỗ để đi hoặc là chơi với Chục Cân. Cả năm em nó mới về ăn Tết mà anh trai cứ đi suốt e là không phải.
-Ừ, thế cũng được.
Như tối hôm qua trước khi tạm biệt Hà An, tôi đã bảo rằng đi đâu không quan trọng mà quan trọng là đi cùng với ai. Tôi tâm đắc với câu này lắm.
Gần như phần còn lại của ngày mùng Hai, Hà An chơi cùng với Chục Cân trong khi tôi chỉ nằm dài trên võng chợp mắt, cứ chốc chốc hoặc là Chục Cân hoặc Hà An sẽ gọi tôi dậy để hỏi một chuyện gì đó nhưng tôi không hề cảm thấy phiền. Hai chị em lúc thì nằm kềnh trên giường thủ thỉ chuyện gì đó, khi thì ngồi dưới bếp với bà Già hoặc bà Trẻ. Nhìn những cảnh này tôi chợt cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ.
Sau một ngày chơi cùng với Hà An, trước khi chui vào chăn ngủ cùng bà Già thì Chục Cân lon ton chạy ra ngoài hiên ngồi ngả đầu vào vai tôi thì thầm:
-Em thích chị An lắm, em nghĩ anh với chị ấy thật là xứng đôi.
Tôi quay sang nhìn em gái:
-Sao, mới chơi cùng có một ngày mà đã thích rồi á?
-Thì anh Ba Duy đấy, anh ấy có rất nhiều bạn gái, các chị ấy cũng hay đến nhà mình chơi nhưng chẳng chị nào quan tâm đến em cả, chỉ quấn lấy anh ấy thôi.
Tôi chép miệng:
-Thì mấy đứa đấy mới tí tuổi biết gì, chị An mười bảy rồi, lớn hơn nên cũng biết suy nghĩ, biết quan tâm đến người khác hơn.
-Ứ!
-Anh xem này, chị An còn tết tóc cho em nữa. Chị ấy bảo em lớn thêm một tí, cắt tóc tém như chị ấy sẽ rất đẹp, đảm bảo bọn con trai sẽ mê như điếu đổ.
-Mày mới tí tuổi quan tâm gì đến những việc ấy?
-Thì mấy năm nữa em cũng lớn mà.
-Nhưng mà chán ghê. Da chị An trắng, nhìn thích thật. Sao da em chẳng trắng được như chị ấy anh nhỉ?
Tôi xoa đầu em gái:
-Một, hai năm nữa mày dậy thì khắc trắng, có khi còn trắng hơn cả chị An ấy chứ. Nhưng anh thấy con gái có nước da bánh mật cũng đẹp.
-Ứ ừ, em thích da trắng. Mấy đứa bạn lớp em đứa nào cũng trắng cả, bọn nó còn trêu em là Zenda, anh nghĩ có tức không?
Tôi khoát tay:
-Mày đừng để tâm đến mấy lời nhận xét vớ vẩn ấy. Anh nói cho mày nghe, con gái mà có khuôn mặt đẹp đã được điểm 10 rồi, riêng mày anh chấm điểm 10 cộng vì mày đẹp nhất. Con trai bọn anh chỉ quan tâm đến con gái học giỏi hoặc xinh đẹp mà mày thì đẹp sẵn, chưa thi đã thắng. Cứ nghe anh, chỉ cần ăn nhiều, vài năm nữa mày cao lên có khi thừa tiêu chuẩn đi thi hoa hậu Việt Nam ấy chứ đùa.
-Hí hí hí! Thật hả anh? Em yêu anh nhất!
Chục Cân vòng tay ôm chặt lấy tôi, nét mặt rạng rỡ trở vào nhà đi ngủ. Sự thật là khi lớn lên thì Chục Cân xinh đẹp bội phần và nước da bánh mật mà nó không thích cũng dần nhạt đi, thay vào đó là làn da trắng sáng như nó hằng mong ước.
Tôi và Hà An mỗi đứa một xe, đạp song song trên con đường quen thuộc. Tôi tháp tùng Hà An ra về. Dù chẳng ai nói với ai lời nào nhưng dường như cả tôi và Hà An đều muốn con đường dài đến bất tận. Đến gần ngã tư Đông Côi thì tôi… giả vờ xích xe trục trặc nên dừng lại kiểm tra, sau khi chẳng có gì bất thường, có lẽ phát hiện thấy tôi có chút lưỡng lự, Hà An liền bảo:
-Hãy còn sớm, hay bọn mình đạp vòng lại đi!
Tôi chỉ chờ có như thế, gật đầu đồng ý ngay:
-Ờ, thêm một vòng nữa.
Một vòng rồi lại một vòng sau đó lại một vòng nữa cho đến khi bóng tối bắt đầu phủ xuống vạn vật thì hai chúng tôi cũng đành phải dừng xe ven đường, đứa nào ngồi trên xe của đứa nấy, dõi ánh mắt ngắm khoảng không dần tối đen trước mặt.
Tôi chưa muốn Hà An về và cô nàng cũng vậy, tôi muốn ở bên cạnh Hà An thêm một lúc nữa nhưng lại ngại không nói ra. Nhưng tình yêu mà, có nhiều điều không cần phải nói thành lời mà dùng đến trái tim để cảm nhận.