*** Trong khi tôi sống dở chết dở vì bị sặc nước thì Hà An lại tỏ ra điềm nhiên xích lại gần bên vỗ nhẹ vào lưng tôi, giống cái cách mà người lớn hay làm mỗi khi trẻ con hay ai đó bị mắc nghẹn. Trải qua cơn… sinh tử, tôi ngồi thừ ra một chỗ thở hổn hển sau đó mới vội chạy đi rót cốc nước vối ngửa cổ lên mà uống lấy uống để từng ngụm.
-Bạn đâu cần phải phản ứng một cách thái quá như thế chứ?
Tôi đang đứng ngoài hiên, ngửa cổ súc miệng, nghe Hà An hỏi câu này khiến tôi muốn tức phát điên nhưng chỉ có cách trợn mắt nhìn thẳng lên bầu trời trong xanh, lãng đãng những đám mây nhỏ.
-Đỡ chưa? Đàn ông con trai gì mà dễ xúc động, yếu nhớt.
Hà An bĩu môi chê bai nhưng tôi nín nhịn, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Hà An lại tiếp lời:
-Điều này tớ đã suy nghĩ thấu đáo cả rồi, bạn bây giờ chỉ còn thiếu mỗi người yêu nữa là đủ bộ. Này nhé! – Hà An vừa nói vừa lần lượt giơ từng ngón tay lên trước mặt tôi. – Gia đình có điều kiện kinh tế, muốn gì được nấy này, tính tiền hiền lành, tương đối hiểu tâm lý của người khác này… Tớ đang tự hỏi rằng bạn hiểu người khác để làm gì khi chẳng có ai hiểu bạn?
-Mẹ tớ, bà nội tớ cũng có hiểu tớ chứ.
-Những người thân tính làm gì, người ngoài mới tính.
Hà An vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau nghe rõ tiếng “tét”, mười ngón tay trắng hồng đan vào nhau vặn vẹo, nét mặt tuy tỏ rõ sự thản nhiên nhưng đôi má vẫn hồng lên một cách đáng ngờ. Hà An liếc nhìn tôi, đó là một cái nhìn mang tính sát thương cao mà tôi không đủ bản lĩnh để đối diện:
-Tớ đã quyết định rồi, bạn ước điều đó là rất hợp lý và khả năng điều ước của bạn sẽ trở thành hiện thực là rất cao, cực kỳ cao luôn đấy.
-Hử? – Tôi nhăn mặt.
-Tin tớ đi! – Hà An vênh mặt, dương dương tự đắc. – Tớ không giỏi cái gì nhưng tớ biết xem bói đấy. Nào, mau vào châm nến rồi ước nguyện đi, đừng có đứng ngẩn tò te ở đây.
Rồi không đợi tôi có ý kiến, Hà An bước đến nắm lấy cổ tay của tôi rồi kéo tôi đi theo cô nàng. Tôi có thể khờ khạo nhưng tôi có ngu đâu, rõ ràng là ước có người yêu thì sau đó Hà An sẽ nhận vơ luôn là trời xui đất khiến nên mới yêu tôi. Con người ta cần một lý do… vớ vẩn nào đó để vin vào nhằm tạo ra một chỗ dựa hoặc đòn bẩy tâm lý, tôi nghĩ như thế. Nhìn cô gái xinh xắn đang ngồi cách mình chỉ một cái bánh kem với khuôn mặt rạng rỡ cùng đôi mắt long lanh, bất giác tôi mỉm cười khó hiểu.
-Sao, đã thông chưa? – Hà An ngước lên hỏi tôi.
-Ờ, ước thì ước! Bây giờ bọn mình cũng chẳng phải là trẻ con, bạn không phỉnh tớ được đâu. Tuy nhiên tớ cũng muốn thử xem liệu điều ước của tớ có thành hiện thực không.
-Thành mà, thành mà! – Hà An mở to mắt ra nhìn tôi, cái đầu của cô nàng gật gật liên tục như muốn truyền niềm tin cho tôi vậy. – Bạn cứ yên tâm, bắn súng không lên thì đền đạn, tớ là tớ hơi bị uy tín đấy.
Tôi chau mày vì chưa hiểu hết ẩn ý trong lời nói vừa rồi của Hà An nhưng cũng không để tâm lắm. Tôi chắp hai tay lại trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nến nhỏ vừa được Hà An châm lửa:
-“Dù gì cái An cũng bỏ thời gian, công sức và tiền bạc để chuẩn bị sinh nhật cho mình, nghĩa là nó quan tâm đến mình thật lòng thì tại sao mình lại có thể chối từ tình cảm của nó được cơ chứ? Thêm nữa, mình cũng thích nó rồi, chỉ là chưa bao giờ nói ra miệng mà thôi”.
Hà An nhắc:
-Được rồi đấy, ước gì ước mau không thì nến cháy hết bây giờ!
Tôi khẽ gật đầu, đôi mắt dần khép lại, chỉ vài giây sau tôi có thể nghe được nhịp tim mình đập chậm rãi từng nhịp một. Điều ước của tôi thoáng qua thì đơn giản nhưng ngẫm lại thì chẳng giản đơn chút nào. Tôi ước rằng bản thân tôi sẽ có một tình yêu đẹp, một cô gái yêu tôi chân thành và tôi cũng thế.
Tôi còn đang nghĩ xem mình ước như vậy đã chặt chẽ hay chưa thì phải ngưng lại bởi tôi cảm thấy trên môi mình vừa có thứ gì đó rất lạ mới chạm vào. Một thứ mềm mềm và ấm áp.
-“Cái gì thế nhỉ?”
Tôi tự hỏi như vậy rồi mở mắt ra ngay. Thời gian như ngưng đọng, bốn bề tuyệt đối tĩnh lặng, tôi như không tin vào mắt mình. Sau mấy lần chớp mở thì tôi biết là tôi không bị hoa mắt khi mà gương mặt của Hà An đang dí sát vào mặt tôi, tôi thậm chí còn nhìn rõ đôi mắt khép hờ cùng hàng lông mi khẽ động đậy của cô nàng. Giây sau đó, tôi cảm nhận được hơi thở của Hà An phả nhẹ vào một bên má của tôi. Giây tiếp theo, tôi nhận ra rằng cả người đã mềm nhũn và không thể động đậy được, khuôn mặt của tôi bắt đầu nóng ran, nhịp tim đập nhanh và mạnh hơn bao giờ hết, tôi nghe rất rõ.
Đúng vậy, tôi đang hôn một cô gái, chính xác hơn là Hà An đã hôn tôi!
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, nhiều lắm là năm giây đồng hồ nhưng đối với tôi đã là quá đủ, bởi tất cả các giác quan của tôi đều cảm nhận được một cách rõ ràng nụ hôn đầu đời. Ban đầu là bất ngờ, sau cùng là toàn thân trở nên tê dại. Ngay cả khi đôi môi của Hà An không còn dính nhẹ trên môi tôi nữa thì tôi vẫn ngồi đó như một pho tượng, hoàn toàn bất động, duy chỉ có đôi mắt là liên tục chớp mở với tuần suất cao.
Hà An vẫn ngồi cách tôi cái bánh sinh nhật nhưng mặt đã nhìn ra phía khác, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bên má của cô nàng đỏ như mặt trời lúc ban trưa. Tôi nuốt nước bọt ừng ừng, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy khát nước đến vậy. Thậm chí tôi còn thử liếm môi để xem trên đó có còn đọng lại những gì.
Tôi không biết bản thân tôi nên làm gì hay phải làm gì. Tôi ngồi đó, Hà An ngồi kia. Tôi nhìn Hà An trân trân còn cô nàng lại lảng tránh cái nhìn của tôi. Sau những giây phút ngại ngùng ban đầu, trái tim đang nhảy múa của tôi dần trở lại trạng thái gần như bình thường thì tôi nhận ra bàn tay của Hà An dường như bám vào cạnh tấm phản chặt hơn bình thường, rõ ràng là cô nàng cũng đang căng thẳng chẳng kém gì tôi.
-“Mình nên làm gì đó, phải làm gì đó!”
Tôi lấy hết dũng khí, thay vì ngồi ngẫm nghĩ thì tôi để bản năng của một đứa con trai mới lớn lên tiếng. Tôi nhẹ nhàng đặt tay của mình lên tay Hà An nhưng điều này khiến cô nàng giật mình vội thu tay lại đồng thời quay sang nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau, chẳng có một tia lửa nào bắn tứ lung tung bởi ngay khi đó, chẳng ai bảo ai, tôi và Hà An cùng cúi đầu xuống nhìn cái bánh sinh nhật. Tuy chỉ nhìn được đầy đủ khuôn mặt của Hà An trong một giây ngắn ngủi nhưng nét mặt của cô nàng khi ấy đã lưu lại trong tâm trí tôi rất lâu, rất rất lâu. Nét mặt đỏ lựng vì thẹn thùng, xấu hổ nhưng lại cố tỏ ra cứng cỏi cùng với nụ cười gượng gạo lộ cái răng khểnh duyên dáng.
Khoảnh khắc im lặng giữa hai chúng tôi kéo dài bao lâu? Tôi không biết! Có thể chỉ một phút và cũng có thể là mười phút, tôi nào có để tâm bởi sau vài giây trái tim của tôi đập tương đối bình thường thì kể từ lúc bốn mắt chạm nhau nó lại đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đầu óc tôi trống rỗng, cơ hồ như tôi đang đứng ở một nơi mà xung quanh đều trống trải đến lạ kỳ.
-Tớ… tớ… tớ cảm ơn!
Thật khó khăn để nói ra một câu nào đó thế nên cuối cùng tôi quyết định nói lời cảm ơn.
-Đấy… đấy là món quà sinh nhật đặc biệt mà tớ… tớ dành… dành cho bạn.
Tôi gật đầu lia lịa nhưng không dám ngẩng mặt lên.
-Tớ… hy vọng… tớ hy vọng là bạn… bạn sẽ trân trọng.
Tôi lại gật. Tôi nghĩ rằng cái cổ của tôi rất bền bỉ nên nhiều như vậy mà vẫn không bị làm sao.
-Nhưng bạn không phải cảm ơn nhé!
-Ờ, không cảm ơn, không cảm ơn! – Tôi lại gật đầu như bổ củi.
Tiếp theo đó là im lặng. Người ta bảo khoảng lặng đó để tận hưởng niềm hạnh phúc của nụ hôn đầu tiên nhưng tôi chẳng tin bởi lúc tôi trải qua thì khoảng lặng sau nụ hôn đầu đời chỉ đơn giản là vì… cảm xúc rất hỗn loạn, chẳng thể sắp xếp câu nói một cách hoàn chỉnh.
Tôi và Hà An cứ ngồi bên cạnh tấm phản gỗ cùng cái bánh sinh nhật như vậy rất lâu, chẳng đứa nào để tâm đến ngọn nến nhỏ đã cháy hết sạch tự bao giờ, vảy nến đã tràn ra mặt trên của cái bánh. Bánh sinh nhật mà Hà An chuẩn bị cho tôi, tôi đoán đó là một cái bánh ngon, nó được làm bởi một người thợ tài hoa nào đó nhưng cho dù nó có ngon và ngọt đến thế nào đi nữa cũng không thể ngọt ngào bằng nụ hôn ngắn ngủi mà Hà An đã dành cho tôi trước đó. Trong những điều tuyệt vời mà tôi đã trải qua trước đó thì nụ hôn của Hà An chính là điều tuyệt vời nhất khi tôi mười bảy tuổi, đó là sự thật!
-Ớ! Sao hai đứa lại ngồi đực ra đấy?
Tôi chẳng biết R9 bước vào nhà mình từ lúc nào cho đến khi nó cất tiếng hỏi.
-À… à… - Tôi giật mình, trở lại với thực tại.
-Anh mới đến ạ? Bọn em đang định xuống rủ anh lên ăn bánh!
Hà An bước xuống đất, nở nụ cười thật tươi đon đả mời R9 còn tôi díp mắt lại nhìn thằng bạn thân của mình:
-“Mẹ cái thằng, toàn đến những lúc người ta không thèm mời, ăn chực nó quen thân”.
R9 cười giả lả, thản nhiên nhảy tót lên phản ngồi xếp bằng tròn chờ đợi Hà An đi lấy đĩa.
-Bạn tớ năm nay tổ chức sinh nhật lại không mời tớ à?
R9 vỗ vai tôi, tôi lườm nó một cái rồi nhếch mép cười:
-Ai thèm mời mày, ăn mau rồi biến đi!
Sự thật thì R9 biến đi cùng với ba phần tư cái bánh!
***
Đại Việt xuất chinh phạt Tống. Hãy xem liên quân năm nước do Đại Việt dẫn đầu, chia năm xẻ bảy Đại Tống như thế nào. Mời đọc .